Chương trước
Chương sau
"Hống....hống, hống, hống......."
Tiếng rống hung mãnh mà điên cuồng, như tiếng gào khóc thảm thiết đó là từ miệng Dư Uy Hoa phát ra, dưới sự tàn phá của âm thanh thô bạo này dường như toàn bộ ngọn núi đều run lên.
Bên cạnh Dư Uy Hoa, Trịnh Hạo Thiên đang khẩn trương quan sát... và chờ đợi.
Mà trên người hắn một thân cơ thể cường tráng đang nhè nhẹ co quắp, chân khí cường đại công kích mọi ngóc ngách lên thân thể hắn, khiến hắn trải qua đau đớn lớn nhất từ trước đến giờ.
Trịnh Hạo Thiên nắm chặt tay, hắn sao lại không rõ đau đớn mà võ giả phải chịu khi nuốt yêu đan chứ? Đặc biệt là lúc luyện hóa yêu đan cần dung nhập yêu lực và phách lực vào huyết mạch, đau đớn kinh khủng này dường như không phải con người có thể thừa nhận.
Nhưng mà, chỉ cần vượt qua một cửa này, như vậy phía trước chính là trời cao biển rộng, đồng thời thực lực bản thân cũng đề cao lên cực lớn.
Lúc này, khoảng cách bọn họ tiến vào nhị tầng luyện yêu động đã qua nửa tháng, mà nỗ lực trong khoảng thời gian này cũng không uổng phí.
Cừu Hinh Dư một tháng trước đã đột phá cực hạn, tấn chức tam giai linh khí sư, mà càng đáng mừng hơn chính là, phẩm cấp của nàng cũng không rớt xuống, mà vẫn là cường giả linh khí sư cực phẩm chín khí xoáy.
Hai mươi bảy khí xoáy đang xoay tròn khiến nàng cười tươi rói, bộ dạng không thể khống chế tâm tình của nàng quả thực hiếm gặp.
Từ lúc đó trở đi, trên mặt nàng thủy chung lộ vẻ tươi cười, khiến cho người khác hận không thể chia sẻ niềm vui sướng trong đáy lòng của nàng.
Sau đó, Dư Uy Hoa cùng mọi người sử dụng số lượng lớn cố bản phù triện cùng chân khí đan, rút cuộc cũng đạt tới đỉnh điểm của đệ nhị giai.
Trịnh Hạo Thiên sử dụng trì hoãn phù lên người họ, trì hoãn tốc độ chân khí vận hành trong cơ thể họ, để cho họ lúc trùng kích huyệt đạo thì có thể súc tích lượng chân khí càng lớn.
Lúc này, từng đạo chân khí lưu chuyển khiến thân thể Dư Uy Hoa nổ vang, sự đau đớn do yêu lực dung nhập vào huyết mạch thật sự khó có thể chịu nổi, nhưng luyện yêu võ giả ai cũng phải vượt qua một cửa này.
Mà chỉ có trải qua đau đớn như vậy, bọn họ mới đạt được thành quả tương ứng, khi đó họ mới biết quý trọng thành quả của mình.
Trải qua một canh giờ chịu đựng, Dư Uy Hoa rút cuộc rống một tiếng kinh tâm động phách. Text được lấy tại truyentop.net
Theo tiếng rống đó, thân thể hắn rút cuộc dừng run rẩy, thân thể vốn cuộn tròn dần dần thẳng băng ra, giống như một đầu cự hùng vừa ngủ dậy vậy.
Đệ tam giai luyện yêu võ giả, hắn rút cuộc đã vượt qua một cửa này.
Mở đôi hùng chưởng, Dư Uy Hoa còn tràn ngập sợ hãi, đôi mắt hắn từ mê man trở nên thanh tỉnh rồi tràn ngập hưng phấn.
Lực lượng cường đại đang chảy trong cơ thể khiến hắn kích động đến phát run.
Thân thể hắn trở nên càng to cao, lớp da lông trên người cũng lóe sáng, hơn nữa còn mơ hồ thấy một tầng chất sừng cứng rắn phủ bên ngoài.
Đây là điểm cường đại nhất của cực phẩm luyện yêu vũ giả, lực phòng ngự của họ lúc trước đã vượt xa luyện yêu vũ giả thông thường, mà ở tam giai, thân thể họ cường hãn đến độ có thể bằng với luyện yêu vũ giả thường đạt tới tứ giai ngưng luyện được chiến giáp!
Điểm này cùng không kỳ quái, yêu thú ngay cả không có chiến giáp mà lực lượng cũng có thể chống lại luyện yêu vũ giả, như vậy hắn có chín thành yêu thú lực lượng, là cực phẩm luyện yêu vũ giả đương nhiên không thể tầm thường.
Trịnh Hạo Thiên tiến lên nặng nề đánh lên thân thể Dư Uy Hoa vài cái.
Tuy nói hắn cũng đã chuẩn bị tam giai tịnh tẩy phù cùng tam giai yêu đan tương ứng, nhưng nếu có thể không dùng, tự nhiên là chuyện tốt nhất.
Tuy rằng lần thứ hai luyện hóa yêu đan cùng giai thì đau đớn đã giảm bớt, nhưng ai cũng không muốn chịu đựng đau đớn thêm lần nữa.
Trong khi Dư Uy Hoa đã thành công luyện hóa tam giai yêu đan, đồng thời trở thành tam giải cực phẩm luyện yêu vũ giả, thì đám Lâm Đình cũng lần lượt ăn vào bộc khí đan trong tay, trì hoãn phù cùng tam giai yêu đan.
Mấy thứ này từ khí họ tấn chức nhị giai đã chuẩn bị hết, phương diện này vạn kiếm tông quả thực coi trọng những cực phẩm thiên tài như họ.
Nửa ngày sau, mọi người đều tấn chức đệ tam giai luyện yêu vũ giả, hơn nữa không ngoại lệ đều bảo vệ được cực phẩm yêu hóa biến thân của mình.
Từ khi bọn họ tiến vào linh giới, trong thời gian một năm ngắn ngủi đều tấn chức hai giai, từ nhất giai đạt tới tam giai.
Tốc độ tiến bộ bực này trong tiểu linh giới là chuyện không thể tưởng tượng.
Thế như trong đại linh giới chỉ cần có nhiều chân khí đan cùng nhiều loại tài liệu, khiến Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế ra quang ám phù chân quý, đồng thời giúp họ đạt được tốc độ tu luyện khiến người thường không thể tưởng tượng được.
Dư Uy Hoa lắc đầu, cười ha hả: "Hạo Thiên, nửa tháng nay khiến ngươi trễ nải tu luyện rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu: "Các ngươi tu luyện, ta cũng tu luyện, không thể dừng lại."
Thấy bọn họ có chút hoài nghi, Trịnh Hạo Thiên cười mỉm, nhẹ vỗ bên hông.
Trong chốc lát vô số đạo kiếm quang phóng lên cao, đồng thời mê hoặc đôi mắt của mọi người.
Trên bầu trời, từng đạo kiếm quang lăng lệ, chúng để lại trên hư không từng vệt rõ ràng, mở rộng ra tạo thành một võng kiếm cực lớn.
Hai mắt Cừu Hinh Dư phát sáng, miệng lẩm bẩm: "Thiên đạo... kiếm quang......"
Đúng như Trịnh Hạo Thiên nói, nửa tháng hắn không chút lãng phí, cũng có thu hoạch không nhỏ.
Tuy rằng linh lực cùng chân khí của hắn không tấn chức, nhưng hắn có thể điều khiến được cực hạn kiếm quang, cũng đạt tới cực đỉnh tam giai.
Ngàn đạo kiếm quang, lúc này dưới sự điều khiển của hắn bay lượn trên bầu trời, dưới sự gia trì uy lực của kiếm trận, chúng thiên biến vạn hóa, dường như bao phủ cả bầu trời vậy.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên dần trở nên ngưng trọng, tay hắn không ngừng biến hóa, mà theo tay hắn, kiếm quang trên bầu trời cũng làm ra vô số biến hóa.
Kỳ thực linh khí sư cường đại khi điều khiến kiếm trận căn bản không cần thủ thế (động tác tay) phụ trợ, mà chỉ cần ý niệm trong đầu khẽ động, là có thể điều khiển hàng vạn hàng nghìn kiếm quang. Nhưng đáng tiếc, Trịnh Hạo Thiên lúc này không phải là Văn Nhân Băng Oánh, hắn chỉ mới tuy luyện vạn kiếm quyết được một năm, mới chỉ coi là chập chững bước đi mà thôi.
Có thể điều khiển ngàn đạo kiếm quang đến bực này đã là chuyện rất giỏi rồi.
Dưới sự điều khiển của hắn, hơn một nghìn đạo kiếm quang bắt đầu ngưng tụ.
Chúng chủ động rút nhỏ phạm vi bay lượn, dần dần nhập lại một chỗ.
Mấy người Cừu Hinh Dư nhìn hết sức chăm chú, đối với hành động của Trịnh Hạo Thiên họ đều hiểu, đây là Trịnh Hạo Thiên muốn thi triển ngưng kiếm thuật, kiếm quyết khó tu luyện nhất trong vạn kiếm quyết.
Sau một khắc, hơn nghìn đạo kiếm quang giảm đi một nửa, hầu hết là hai đạo kiếm quang hợp lại với nhau, áp sát vào một chỗ, biến thành như một đạo kiếm quang vậy.
Cừu Hinh Dư âm thầm thở dài một hơi, nàng dùng cực âm đan, linh lực tích lũy vượt xa các linh khí sư khác, cho nên đột phá đệ tam tầng trái lại rất dễ dàng.
Thế nhưng, lý giải của nàng với vạn kiếm quyết thì nàng phải tự thẹn không bằng Trịnh Hạo Thiên.
Có thể là trên phương diện nghiên cứu kiếm trận, nàng có thể so cao thấp với hắn, nhưng muốn nói đến ngưng kiếm thuật, đó chính là một trời một vực.
Ngưng kiếm thuật đây chính là nghiên cứu mà thất giai tu luyện giả mới bắt đầu tiếp xúc a.
Một tam giai tu luyện giả không ngờ dám thử, mà sự thực cũng quá đả kích người ta.
Dần dần, trên bầu trời cũng không vang lên tiếng nổ mà một nghìn đạo kiếm quang vỡ ra, trong không trung tạo thành một mảnh kiếm vũ bén nhọn mà nguy hiểm.
Cũng may nơi đây tất cả đều là tam giai tu luyện giả, trên người họ không hẹn mà cùng nổi lên ánh sáng linh khí thủ hộ.
Trên người Trịnh Hạo Thiên cũng bùng lên một vòng ánh sáng linh khí, hắn có chút chật vật nhìn xung quang, xấu hổ nói: "Còn chưa quen tay, mong các vị thứ lỗi..." >"<
Đám Dư Uy Hoa nhìn nhau cười khổ, xem ra người tiếp theo tấn cấp, khả năng cao nhất chính là Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này, muốn tìm một nơi cho họ an ổn tu luyện, không kiêng nể gì thi triển chiến kỹ cũng là một nan đề.
"Xẹt...."
Một tiếng xé gió như tiếng sấm vang lên.
Một con đại bằng như ánh chớp lao qua vùng sương mù dày đặc, bay vào một mảnh đất hoang vu bát ngát.
Trên không trung con đại bằng từ từ hạ xuống, từ trên thân nó nhảy xuống ba người.
Đồng thời, khi bọn họ nhảy xuống, ở dưới đất đã có ba người lẳng lặng đứng chờ.
Đại bằng hót lên một tiếng, thân thể run lên biến thành một nam tử nhân loại.
Móc ra một sinh mệnh phù trên người vỗ nhẹ, lập tức một chút quang mang bắn vào cơ thể hắn.
Mà chân khí đã gần như khô cạn lại một lần nữa khôi phục, trở lên tràn đầy thân thể.
Trịnh Hạo Thiên xoay người, cười khổ với đám bạn: "Biến thân Đại Bằng tốc độ quả thực nhanh, nhưng có chút không tốt........" Hắn bất đắc dĩ nói: "Một ngày toàn lực thi triển vậy chân khí hầu như không còn, nếu như không có sinh mệnh phù bổ sung, ta quả thực không dám phi hành..."
Dư Uy Hoa cười ha hả nói: "Hạo Thiên, nếu như ngươi không bay, đừng mong tiến vào phiến phong thủy bảo địa này......"
Đúng thế, uy năng của phiến sương mù cực kỳ cường đại, nếu như không phải Trịnh Hạo Thiên dùng tốc độ cực đại lao qua, bằng vào thực lực đê giai tu luyện giả của mấy người bọn họ, căn bản đừng vọng tưởng tiến vào bên trong.
Nhạc Quy chậm rãi gật đầu: "Đây là vận may, có Hạo Thiên bên cạnh là vận may lớn a..."
Cừu Hinh Dư hai mắt đột nhiên sáng ngời, cổ tay vừa lộn, bắt được một đạo phù lục.
Đây là phù triện dùng để truyền âm, tuy rằng kém xa thổ địa phù, nhưng có thể truyền lại một ít tin tức.
Cánh tay nhẹ run lên, một chút linh lực của nàng truyền vào, nàng tươi cười nói: "Là Cao Thăng sư huynh và Vương Nhất Nguyên sư tỷ, bọn họ giục chúng ta mau chóng trở về."
Trịnh Hạo Thiên thở dài, hào khí can vân nói: "Cũng đến lúc về rồi, ha ha, Vạn Kiếm các, thực sự đáng mong chờ a...."
Trong lòng mọi người đều nổi lên một trận dao động.
Bọn họ gian khổ tu luyện như vậy, cũng không phải vì ba chữ này sao...
Vạn Kiếm các......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.