Những đạo kiếm quang này xuất ra từ một phương hướng khác, va chạm kịch liệt với mấy đạo kiếm quang của người kia. Ngay lập tức, tất cả kiếm quang đều biển thành hư ảo. Lâm Đình trí tuệ hơn người. Tuy hắn không biết bên dưới phát sinh biển cố gì nhưng ngay lúc này phải tranh thủ cơ hội tốt bay lên bầu trời, xoay một vòng rồi hạ xuống lôi đài. Đôi trảo như kim cương luyện đúc, hung mãnh chụp xuống Quý Kỳ làm hắn ta không thể động đậy nổi. Lúc này Quý Kỳ mặc dù rất đau nhức những cùng chỉ nhe răng trợn mắt, không đám giãy dụa chút gì. Hắn đã cảm nhận được, lợi trảo sau lưng hắn vừa vặn chụp xuống chính giữa lưng hắn, chỉ cần vươn về phía trước là dễ dàng xuyên qua lồng ngực. Tuy thân thể yêu hóa khá cường hãn nhưng nếu trong tay cực phẩm yêu hóa võ giả thì cơ thể hắn cũng chả khác bao nhiêu với trung hạ phẩm luyện yêu võ giả. Phẩm cấp kém nhau thì sẽ dẫn đến kết cục này. Một kẻ cực phẩm luyện yêu võ giả có lẽ về mặt chân khí không bằng đối thủ nhưng về độ cường hãn thì ngược lại chiếm được không ít lợi thế. Dư Uy Hoa bước một bước lớn, đến bên cạnh Lâm Đình. Hai người xách Quý Kỳ như lá chắn, ghìm chặt ánh mắt xuống phía dưới. Tinh mang trên người Mã Quần chớp động, hắn nghiêm nghị hét lớn: "vừa rồi vị nào ra tay gây rối, xin mời đi ra." Nơi này là trận chiến sinh tử lôi đài ở Phượng sồ phong, vậy mà lại có kẻ dám ngang nhiên ra tay. Đây quả thực là không coi Phượng sồ phong ra gì. Nếu hắn cứ nhẹ nhàng bỏ qua thì thể diện của Phượng sồ phong sẽ mắt sạch. Đám người liền tách ra, đi đến lôi đài có hai người. Một người là nam tử, ước chừng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt của hắn cực kì khó coi, đang dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào một người đội đấu lạp. Ánh mắt của Dư Uy Hoa và Lâm Đình lập tức phát sáng. Hai người bọn họ nhìn nhau cười, không có gì lo lắng nữa cả. Trịnh Hạo Thiên nếu muốn che giấu tung tích trong đám người, hai người bọn họ tự nhiên là khó nhận ra. Nhưng đã đứng đây, đối với hai người bạn nối khố chơi với nhau từ bé như bọn hắn đương nhiên chỉ cần liếc qua cùng rõ. Nam tử kia hung hăng thu lại ánh nhìn của minh với Trịnh Hạo Thiên, hấn hướng về Mã Quần ôm quyền thi lễ nói: "Mã huynh. tại hạ là Mục Thiết châm, là chân truyền đệ tử của Thiên Nhận uyên." Mã Quần vè mặt trầm xuống nói: "Mục huynh, Thiên Nhận Uyên cũng là một trong ngoại tông môn của Vạn Kiếm Tông, ngươi chẳng lẽ không hiểu rõ quy củ của bản tông sao?" Trong lời nói của hấn ẩn ẩn đã để toát ra mấy phần sát khí sắc bén. Tuy hắn chỉ là tứ giai luyện yêu võ giả, mà vị Mục Thiết châm này lại là tứ giai linh khí sư. Nhưng nơi này là Phượng sồ phong, cho dù thực lực của Mục Thiết chàm có cường đại cỡ nào, cũng đừng vọng tưởng đến việc làm càn ở đây. Mục Thiết Châm cười khổ một tiếng nói: "Mã huynh thứ lỗi. Mục mỗ làm vậy cũng là bất đắc dĩ." Hắn chỉ tay về phía Quý Kỳ đang dưới trảo của Lâm Đình trầm giọng nói :"VỊ này chính là có huyết thống với Quý Phong thái thượng trưởng lão của bổn môn. Mục mỗ nếu không nhìn thấy thì cũng bỏ qua nhưng đã nhìn thấy tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Kính xin Mã huynh rộng lượng." Sắc mặt Mã Quần lập tức khẽ biến, đôi mắt chớp động lên vài tia do dự. Mọi người cũng âm thầm giật mình. Nhất thời, không người nào dám chỉ trích kẻ ra tay tập kích Lâm Đình. Thiên Nhận Uyên là một nhánh đại phái của Vạn Kiếm Tông, hẳn nhiên thái thượng trưởng lão của bọn họ hẳn là cường giả thiên đại uy năng. Loại nhân vật này, mỗi một người đều là những nhản vật lỗi lạc, mỗi bước chân của họ đến đại sơn cũng phải lay động, cho dù là Văn Nhân Băng oánh trước mặt loại cường giả này cũng phải thua kém một bậc. Quý Kỳ có chỗ dựa lớn vậy, trước mặt tu luyện giả bỉnh thường thì tất nhiên muốn làm gì cứ làm rồi. Thở hổn hển một hơi thật sâu. khuôn mặt trắng bệch của Quý Kỳ dần dần khôi phục lại một tia huyết sắc. Tròng mắt của hắn bắt đầu linh động trở lại. Giờ đây sinh tử trong tay Lâm Đình nhưng hắn cũng không cần hoảng sợ nữa. ''Thái thượng trưởng lão...hắc hắc..." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi cởi bỏ đấu lạp, hướng về bọn người Dư Uy Hoa nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi nói tiếp: "cứ coi thái thượng trưởng lão đích thân đến thì sao, sợ là cũng không thể can thiệp sinh tử chiến trên lôi đài." Sắc mặt Mục Thiết châm phát lạnh nói: "Các hạ là ai? Sao đám nói xấu thái thượng trưởng lão." Hai vai Trịnh Hạo Thiên đứng thẳng nói: "Mục huynh, người nói xấu thái thượng trưởng lão không phải tại hạ mà chính là ngươi đấy." Mục Thiết Châm không kiềm được phẫn nộ, cái chuyện ngậm máu phun người này mà hắn lần đầu tiên gặp được liền nói: "Nói linh tinh, ta khi nào dám đả kích thái thượng trưởng lão." Trịnh Hạo Thiên nghiêm túc giải thích: "Các vị, thái thượng trưởng lão đều là tiền bối đại năng tu luyện xuất linh thể. Mỗi người bọn họ đều đức cao vọng trọng, đều là những người minh bạch đạo lý. Đã hiểu rằng nơi này là sinh tử lôi đài tuyệt sẽ không chủ động phá hoại quy củ, ảnh hướng đến sinh tử chiến hai bên." Mũi nhọn trong lời nói của hãn đột nhiên chuyên quát lên Mục Thiết Châm, chẳng lẽ ý của ngươi là: Thái thượng trưởng lão ngay cả một ít đạo lý này cũng không hiểu, muốn tham dự vào sinh tử lời đài của lũ hèn hạ tiểu nhân." Mục Thiết Châm líu cả lưỡi, há miệng muốn nói. nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Trên dưới mọi người đều thể hiện sắc mặt cổ quái, giống như cười mà lại không như cười. Thật ra tất cả mọi người hiểu rằng, nếu thật sự ở đây có một vị thái thượng trưởng lão, với tình huống chênh lệch thực lực thế này. bọn họ mười phần sẽ ra tay can thiệp. Thậm chỉ còn muốn tát chết Dư Uy Hoa và Lâm Đình cho xong nợ. chắc hẳn về sau sẽ chả có kẻ nào bởi vì cái chết của hai người mà tìm rắc rối với một vị thái thượng trưởng lão. Nhưng loại chuyện này trong nội tâm bọn họ đã minh bạch rõ ràng, cũng tuyệt đối không thể nói ra miệng. Thái thượng trưởng lão , tất nhiên phẩm tính phải cao thượng. Mục Thiết châm coi như là ăn tim hùm gan báo cũng không đám phản bác những lời này. Sắc mặt hắn dần dần tối sẩm lại, nói từng chữ một :"Các hạ khua môi múa mép giỏi lắm. Mục Thiết Châm quả thực không bằng." Ngữ khí của hắn cũng dần âm trầm: "chỉ là không biết tu luyện Vạn Kiếm quyết của các hạ có lợi hại bằng miệng lưỡi không." Trịnh Hạo Thiên nhịn không được cười rộ lên, nói: "Mục huynh muốn khiêu chiến với tiểu đệ sao?" Mục Thiết Châm lãnh đạm nói: "Không sai, Mục Thiết Châm chính thức khiêu chiến với các hạ, không biết các hạ có đủ dũng khí ứng chiến." Trịnh Hạo Thiên thoáng sờ sờ cái mũi. hắn tủm tỉm nhìn đối phương. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng nụ cười này. Mục Thiết châm lại ẩn ẩn có một tia dự cảm không ổn. Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, cũng không trả lời hắn mà quay đầu hướng Mã Quần thi lễ nói: "Mã sư huynh, trong Vạn Kiếm Tông liệu có chuyện cao giai tu luyện giả khiêu chiến với tu luyện giả cấp thấp ko?" Mọi người xung quanh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó cùng rộ lên tiếng cười. Hoắc Khánh Cương, Dư Uy Hoa và Lâm Đình có thể khiêu chiến với Quý Kỳ, Uông Đức Điền là bởi vỉ họ hoặc cùng giai hoặc kém hơn đối phương một giai. Trong khi khổ luyện mười giai, có ba trở ngại là khó vượt qua nhất. Nhưng một khi vượt qua thì uy năng sẽ nàng cao gấp nhiều lần, uy năng có được sẽ càng được tăng cao về chất. Từ tam giai lên tứ giai, từ lục giai đến thất giai, từ cửu giai đến thập giai. Có thể vượt qua cả ba bước này đối với tu luyện giả mà nói đúng là một bước lên trời. Dù là thân phận hay thực lực đều được tăng cao rất lớn. Dư Uy Hoa và Lâm Đình ở nhị giai có thể đơn giản đánh bại tam giai luyện yêu võ giả. Nhưng hai người nếu là ở tam giai gặp được tứ giai luyện yêu võ giả thì thắng bại cũng rất khó đoán. Dù sao tứ giai tu luyện giả đã có chiến giáp, có thể có năng lực khu sứ linh khí phi hành trong thời gian ngắn rồi. về mặt này đối với tu luyện giả cấp thấp đã chiếm quá nhiều lợi thế. Mục Thiết Châm là tứ giai linh khí sư. hắn lúc này lại muốn khiêu chiến với tam giai linh khí sư. cái này tất nhiên là khiến cho mọi người cười nhạo rồi. Sắc mặt Mục Thiết châm hơi đỏ lên. hắn căm tức liếc nhìn, trong lòng đúng là bất đắc dĩ. Nếu như không phải vừa rồi cứu Quý Kỳ hắn há sẽ lại làm ra chuyện không màng thân phận thế này. Thở dài một tiếng, hạn cố gắng đè nén lửa giận trong lòng nói: "vị tiểu huynh đệ này, ân oán trong động tháp không thể mang ra bên ngoài. Đây là quy củ của lịch đại sư tổ đã định ra. Hôm nay các ngươi đã giết một người, thù này coi như báo được một nửa. chi bằng hãy buông tha sư đệ. cho hắn một con đường sống. Mọi người cùng kết giao bằng hữu có được không ?" Nụ cười trên mặt Trịnh Hạo Thiên chậm rãi thu lại, hắn tựa hồ trở lại vẻ trầm ngâm. Hai mắt Mục Thiết châm khẽ sáng lên, trong lòng hắn mừng thầm, chỉ cần có thể cứu Quý Kỳ như vậy một khi trở về khẳng định sẽ được thái thượng trưởng lão hết lời khen ngợi. Nếu thật sự có thể kéo quan hệ với thái thượng lão thì đúng là lời lớn rồi. "Tiểu huynh đệ. ta có thể bảo đảm. chỉ cần các ngươi thả hắn bỉnh an quay trở về. chúng ta nhất định sẽ tặng không ít linh thạch cho các ngươi." Mục Thiết chàm đúng là làm theo đạo lý rèn sắt khi còn nóng, bồi thêm mấy câu nữa. Nhưng lời nói của hắn có bao nhiêu thành ý thì chỉ có trời mới biết. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL Trịnh Hạo Thiên quay đầu. ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoắc Khánh Cương. Vị tam giai đệ tử Bạch Thảo phong hai mắt rực đỏ vằn vện từng tia máu. Hắn cắn chặt hàm răng, trong lòng hẳn hận thấu xương Quý Kỳ .Nhưng hắn xuất thân từ vô danh phong đầu cũng biết phần nặng nhẹ. Thái thượng trưởng lão, bốn chữ này giống như bốn tòa núi khổng lồ đè nặng lồng ngực hắn khiến hấn phải hớp hớp từng hơi thở một. Bạch Thảo phong tuy là một trong vạn tòa phong đầu của Vạn Kiếm Tòng, nhưng từ khi mở phong đến nay chưa từng bao giờ xuất hiện cấp cường giả cấp bậc thái thượng trưởng lão. Một vị thái thượng trưởng lão này chính là có thể đem cả Bạch Thảo phong san thành bình địa. Chầm chậm, ánh mắt hắn chuyển xuống phía dưới, một tia thống khổ trong lòng theo nước mắt chảy xuống. Đó cũng không phải nước mắt thương tâm mà là giọt nước mắt xuất phát từ sâu trong lòng đầy chán ghét như đã chết. Bởi vỉ hẳn hiểu rằng mấy vị huynh đệ cùng minh đồng sinh cộng tử nhiều năm như thế đã chết oan uổng. Thù này hắn cả đời cũng không thể báo được. Trịnh Hạo Thiên vên lặng nhìn Hoắc Khánh Cương, nhìn thấy khóe mắt hắn xuất hiện những giọt nước mắt to tròn. Trong lòng hắn lúc này kịch liệt đau nhói cứ phấp phòng liên tục, giống như có đồ vật nào đó hung hăng vạch một nhát đao vào tim hắn. Vừa quay đầu, hắn nhìn thấy Dư Uy Hoa và Lâm Đình. Ba vị huynh đệ không nói lời nào nhưng mà ánh mắt của bọn họ lúc này đã trở nên vô cùng kiên định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]