Cánh cửa đá nhẹ nhàng mở ra. Trịnh Hạo Thiên vừa bước ra ngoài liền thấy Dư Uy Hoa đang nhớn nhác nhìn bốn phía xung quanh. Thân thể của hắn so với trước kia, tựa hồ lại càng cường tráng hơn một chút. Tuy hiện giờ chưa yêu hóa biến thân, nhưng khi đứng ở đó, không ngờ ẩn ước phát tán ra một thứ cảm giác áp bách cường địa.
Có lẽ do có liên quan đến loại yêu đan mà hắn phục dụng. Lúc này khí thế của Dư Uy Hoa đã ẩn ước có vài phần trầm ổn như hung vương rồi.
Hai mắt sử dụng Quan Khí thuật nhìn lướt qua một lượt. Trịnh Hạo Thiên vui vẻ nói: "Uy Hoa, ngươi cùng thành công tiến giai rồi."
Dư Uy Hoa ưỡn ngực, nói: "Có Chân khí đan cung cấp không giới hạn, lại mất hơn ba thắng, nếu ta vẫn không thể tiến giai thành công thì chẳng phải là ngu như lừa sao."
Cừu Hinh Dư che miệng mỉm cười nói: "Dư huynh nói như vậy, chẳng phải là Lâm huynh và mấy người lệnh tôn đều là...."
Dư Uy Hoa đang ưỡn ngực vênh váo lập tức thóp ngực lại, cười khổ một tiếng nói: "Đệ muội, là ta nói lộn, ngươi cũng không nên đâm bị thóc chọc bị gạo thế chứ."
Cừu Hinh Dư tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi dám nói ta đâm bị thóc chọc bị gạo, Hừ hừ."
Dư Uy Hoa khổ não gãi gãi da đầu, nhẹ huých vào tay Trịnh Hạo Thiên, lầm bầm: "Nữ nhân phiền toái như vậy, vì sao ngươi còn muốn ở cùng với nàng chứ."
Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười, nói: "Ngươi đi hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233757/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.