Sắc mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cổ quái.
Từ khi vị Thành quản sự này bước vào đây, hắn hoàn toàn không hề cho Vân Thải Điệp một chút mặt mũi nào. Dựa theo sự đoán của mọi người lúc đầu, cho hắn không dám đuổi mọi người ra ngoài, nhưng tuyệt đối cũng không thể tỏ ra yếu thế như vậy.
Nhưng khi Cừu Hinh Dư vừa mở miệng, hắn lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó lập tức lui bước, biểu hiện như vậy ngược lại càng làm cho mọi người thầm nghi thần nghi quỷ trong lòng.
Vân Thải Điệp lạnh lùng cười, nói: "Thành quản sự, ngươi định cáo trạng sau lưng ta sao?"
Vẻ giận dữ trên mặt Thành quản sự đã tan thành mây khỏi, hắn ung dung, thản nhiên nói: "Lão phu tuy là người phụ trách phân điếm ở thành này, hơn nửa trong điếm cũng có nhiều thứ không thể động vào, bất quá nếu vân quản sự vẫn muốn sử dụng thì lão phu chỉ có thể ghi lại vào trong công văn, xin ý kiến tổng bộ thôi."
Mặc dù những lời này của hắn không hề có bất cứ chữ nào uy hiếp, nhưng ẩn ý uy hiếp trong đó chỉ cần nghe là có thể nhận ra.
Chỉ cần Vân Thải Điệp bán ra thứ gì trong nội khố thì bất kể là bao nhiêu, hắn đều ghi lại toàn bộ, gửi lên tổng bộ Vạn Bảo Hiên.
Tuy mọi người không biết làm như vậy sẽ có ảnh hưởng gì tới Vân Thải Điệp, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thành quản sự lúc này, bọn họ liền hiểu được, hậu quả chuyện này, đối với một quản sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233720/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.