Chương trước
Chương sau
Sắc mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cổ quái.
Từ khi vị Thành quản sự này bước vào đây, hắn hoàn toàn không hề cho Vân Thải Điệp một chút mặt mũi nào. Dựa theo sự đoán của mọi người lúc đầu, cho hắn không dám đuổi mọi người ra ngoài, nhưng tuyệt đối cũng không thể tỏ ra yếu thế như vậy.
Nhưng khi Cừu Hinh Dư vừa mở miệng, hắn lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó lập tức lui bước, biểu hiện như vậy ngược lại càng làm cho mọi người thầm nghi thần nghi quỷ trong lòng.
Vân Thải Điệp lạnh lùng cười, nói: "Thành quản sự, ngươi định cáo trạng sau lưng ta sao?"
Vẻ giận dữ trên mặt Thành quản sự đã tan thành mây khỏi, hắn ung dung, thản nhiên nói: "Lão phu tuy là người phụ trách phân điếm ở thành này, hơn nửa trong điếm cũng có nhiều thứ không thể động vào, bất quá nếu vân quản sự vẫn muốn sử dụng thì lão phu chỉ có thể ghi lại vào trong công văn, xin ý kiến tổng bộ thôi."
Mặc dù những lời này của hắn không hề có bất cứ chữ nào uy hiếp, nhưng ẩn ý uy hiếp trong đó chỉ cần nghe là có thể nhận ra.
Chỉ cần Vân Thải Điệp bán ra thứ gì trong nội khố thì bất kể là bao nhiêu, hắn đều ghi lại toàn bộ, gửi lên tổng bộ Vạn Bảo Hiên.
Tuy mọi người không biết làm như vậy sẽ có ảnh hưởng gì tới Vân Thải Điệp, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của Thành quản sự lúc này, bọn họ liền hiểu được, hậu quả chuyện này, đối với một quản sự mà nói, chỉ sợ khó mà thừa nhận nổi.
Vẻ tao nhã trên mặt Vân Thải Điệp rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, nàng bật cười tựa như đang rất giận dữ, nói: "Thành quản sự, bên trong nội khố này, có tất cả bao nhiêu Thất Thải Liên Hoa và Huyết Yến chi tiên?"
Sắc mặt Thành quản sự không chút thay đổi nói: "Thất Thải Liên Hoa có năm mười phần. Huyết Yến chi tiên có hai mươi phần."
"Tốt." Vân Thải Điệp chợt xoay người, nói với Trịnh Hạo Thiên: "Trịnh công tử, Thất Thải Liên Hoa nếu đem đến phòng đấu giá bán thì mỗi một phần có thể bán được ít nhất hơn một ngàn linh thạch, mà giá khởi điểm của Huyết Yến chi tiên là hai ngàn linh thạch. Nếu hôm nay ngươi có thể bỏ ra bảy vạn linh thạch thì ta sẽ làm chủ, đem năm mươi phần Thất Thải Liên Hoa cùng hai mươi phần Huyết Yến chi tiên bán cho ngài."
Lúc này tuy Thành quản sự vẫn cố tỏ ra vẻ bất cần, nhưng sau khi nghe được những lời này, sắc mặt vẫn trở nên rất khó coi.
Là người tổng phụ trách chi nhánh Vạn Bảo Hiên trong Anh Tài chi thành này, hắn cũng không phải là chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ, có đôi khi là xuất phát từ nhân tình hoặc là một lý do nào đó, đem một số thứ bên trong khố bán riêng cho người ta cũng coi như là việc bình thường.
Nhưng bây giờ Vân Thải Điệp làm việc liều lĩnh như vậy, hắn tuyệt đối là lần đầu tiên thấy được.
Thầm hừ lạnh trong lòng một tiếng, Vân Thải Điệp này hiện giờ chỉ là một vị đồng bài tuần thị quản sự mà đã làm việc liều lĩnh, bất chấp như vậy. Nếu như cứ để nàng ta tiếp tục tấn chức thì không ổn.
Bất quá hắn dù sao cũng là một người lão luyện thành tinh, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng lúc này vẫn không nói một lời nào, chỉ dùng một ánh mắt lạnh lẽo quan sát mọi người.
Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu lại, ánh mắt của hắn lướt qua tất cả mọi người một lượt, trong lòng có chút do dự.
Cao Thăng lập tức tiến tới, thì thầm vào tai hắn: "Trịnh huynh. Thất Thải Liên Hoa là dược liệu quan trọng để luyện chế Bộc Khí đan, còn Huyết Yến chi tiên lại là dược liệu không thể thiếu khi luyện chế Cố Khí đan. Muốn luyện chế được hai loại đan dược này thì hai loại bảo vật này thiếu một thứ cũng không được." Hơi dừng lại một chút, hắn trịnh trọng nói: "Nếu Trịnh huynh có thể mua chúng, thì chúng ta nguyện ý mua lại với giá gấp năm lần, Không, gấp bảy lần."
Ý tứ trong những lời này của hắn khá rõ ràng, chính là muốn Trịnh Hạo Thiên bất kể thế nào cùng phải mua được hai loại bảo vật này.
Thanh âm của Vương Nhất Nguyên cùng tiếp tục vang lên: "Cừu muội muội, hai thứ này đối với bổn môn rất trọng yếu, ngươi mau khuyên nhủ Trịnh công tử đi." Nàng khẽ cười dịu dàng rồi lại nói: "Đương nhiên nếu Trịnh công tử cảm thấy thật sự khó xứ, chúng ta cùng không dám cưỡng cầu, chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi."
Vương Thiết Thao đang há miệng định nói gì đó, nhưng Vương Nhất Nguyên cùng Cao Thăng không hẹn mà cùng quay đầu về phía hắn, khẽ lắc đầu, vị môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm tông này rốt cuộc cũng than nhẹ một tiếng rồi ngậm chặt miệng lại, không nói gì nửa.
Mục đích quan trọng nhất của bọn hắn khi tới đây chính là khiến cho mấy người Trịnh Hạo Thiên sinh lòng hảo cảm với Vạn Kiếm tông, hơn nửa còn gia nhập vào trong tông nửa.
Hai loại bảo vật này tuy rằng rất quan trọng, nhưng nếu đem ra so sánh với mục đích quang trọng nhất của bọn họ thì vẫn có chút không bằng.
Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyện đều là nhân vật tuyệt đỉnh trong thế hệ thanh niên của Vạn Kiếm tông, tự nhiên không có khả năng phạm vào loại sai lầm cơ bản này, cho nên bọn họ chỉ đưa ra điều kiện, về phần lựa chọn thế nào thì phải xem Trịnh Hạo Thiên quyết định thế nào rồi.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi: "Cao huynh. Bộc Khí đan cùng Cố Khí đan rốt cuộc có tác dụng gì?"
Cao Thăng vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bộc Khí đan chính là thánh dược dùng khi luyện yêu võ giả để thăng cấp độ. Nếu như lúc đó có thể phục dụng Bộc Khí đan thì có thể tận hết khả năng đảm bảo phẩm cấp của luyện yêu võ giả thuận lợi giữ nguyên, còn Cố Khí đan cũng giống vậy, bất quá Cố Khí đan lại là thánh được dành cho linh khí sư, có thể tận hết khả năng đảm bảo cho linh khí sư khi phân liệt khí xoáy thì có thể phân liệt ra khí xoáy cùng phẩm cấp và số lượng."
Lời vừa nói ra, cho dù là Trịnh Hạo Thiên hay Cừu Hinh Dư đều sắc mặt khẽ biến, hơn nửa ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.
Đối với người có thể luyện chế Tịnh Tẩy phù như Trịnh Hạo Thiên mà nói, Bốc Khí đan không có thì thôi. Khi mấy người Dư Uy Hoa bắt đầu tiến giai, nhất định phải luyện hóa yêu đan mới, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên có thể tiếp tục luyện chế siêu phẩm Tịnh Tẩy phù thì có thể nắm chắc một trăm phần trăm khiến cho bọn họ mãi mãi giữ được cực phẩm yêu hóa biến thân.
Nhưng thứ như Cố Khí đan lại thế thay thế được, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng phải động tâm không thôi.
Đối với linh khí sư mà nói, mỗi một lần tiến giai đều cơ bản là đem khí xoáy phân liệt ra.
Số lượng khí xoáy phân liệt ra được nhiều ít bao nhiêu lại trực tiếp quyết định đền thành tựu của linh khí sư trong tương lại và khả năng phóng thích ra uy lực mạnh hay yếu.
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư tuy rằng khí xoáy phân liệt ra hiện giờ đã đạt tới một số lượng rất cao, số lượng khí xoáy siêu phẩm cùng cực phẩm, tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ những người trên đỉnh kim tự tháp...
Nhưng mà tương lai thế nào thì không một ai có thể dám cam đoan.
Nếu vào thời điểm bọn họ tấn chức lên linh khí sư nhị giai, số lượng khí xoáy phân liệt ra của bọn họ không đủ, do đó khiến cho trình độ chính thể bị hạ thấp, thì đó là một chuyên vô cùng xui xẻo rồi.
vì để cam đoan cho thành tựu tương lai của mình, tất cả các linh khí sư phẩm cấp cao đều không tiếc giá nào cùng phải chuẩn bị Cố Khí đan cho bản thân trước khi tấn thăng đẳng giai.
Hít thật sầu một hơi. Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt đã hạ quyết định.
Thất Thải Liên Hoa thì thời cũng chẳng sao, nhưng Huyết Yến chi tiên này bất kể thế nào cũng phải lấy được.
Chỉ là khi ánh mắt của hắn rơi xuống khuôn mặt của Vân Thải Điệp, trong lòng lại có chút khó xử.
Bởi vì hắn đã nhìn ra, hành động hôm nay của Vân Thải Điệp tuy rằng xả được cơn tức, nhưng đồng thời cũng đắc tội rất lớn với Thành quản sự. Nếu hắn gật đầu một cái thì sau này vị Thành quản sự này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Điều này đối với người vừa mới trở về đại Linh giới, đồng thời tấn chức đồng bài tuần thị quản sự như Vân Thải Điệp mà nói, tuyệt đối là một đả kích không tưởng tượng nổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Tuy Trịnh Hạo Thiên chẳng phải là hạng người thương hoa tiếc ngọc gì, nhưng cũng là một là người biết phân biệt đúng sai.
Hắn biết, một khi mình gật đầu thì mình lập tức sẽ nợ người ta một phần nhân tình cực lớn....
Nếu như là một người tự tư, bạc tình bạc nghĩa thì tất nhiên sẽ chẳng để ý tới chút nào, nhưng Trịnh Hạo Thiên thì tuyệt đối không làm được điểm này.
Tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn, Vân Thải Điệp đột nhiên cười, nói: "Trịnh công tử, ta có một số chuyện muốn thương lượng riêng với ngài một chút, không biết ý ngài thế nào?" Dứt lời, nàng liền hướng về phía Cừu Hinh Dư nháy mắt một cái, lại nói: "Chuyện ta muốn nói có vài phần liên quan tới Cừu cô nương, không biết...."
Khi nàng nói ra những lời này, khóe mắt chân mày đều bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhàn nhạt.
Sắc mặt Cừu Hinh Dư hơi đỏ lên, nàng là người thông minh đến bậc nào chứ, làm sao lại không hiểu được tâm tư của đối phương.
Việc Vân Thải Điệp muốn trao đối với Trịnh Hạo Thiên chắc chắn sẽ chẳng có nửa điểm quan hệ với nàng, chỉ là Vân Thải Điệp đã biết thân phận của nàng, không muốn khiến cho nàng hiểu lầm, cho nên mới kiếm lấy một cái cớ như vậy thôi.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Cừu Hinh Dư dịu dàng nói: "Vân quản sự nếu như đã có chuyện thì cứ nói với Hạo Thiên đi, hắn có thể làm chủ."
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chuyện Vân Thải Điệp muốn nói riêng với Trịnh Hạo Thiên nhất định là có liên quan đến hai bảo vật kia.
Thất Thải Liên Hoa thì thôi cũng được, nhưng Huyết Yến chi tiên lại là thứ bắt buộc phải có, Cừu Hinh Dư tự nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của đối phương.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Vậy cứ theo ý Vân quản sự đi." Vân Thải Điệp khẽ xoay người, đưa tay làm thủ thế mới, sau đó mang theo tiến vào trong một căn phòng bên cạnh nội khố.
Trong khoảng khắc khí cửa căn phòng này đóng lại, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên có một thứ cảm giác kỳ diệu. Cả căn phòng này giống như một không gian độc lập hoàn toàn, không thể cảm thụ được bất cứ liên lạc nào với bên ngoài nửa.
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng cười, giống như trăm hoa đua nờ, nói: "Trịnh công tử không cần để ý, đây là mật thất mà bản hiên đặc chế. Ở chỗ này bàn chuyện sinh ý, tuyệt đối không thể để lộ bí mật cho người thứ ba biết."
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ đảo một vòng quanh, chậm rãi gật đầu đồng ý, nói: "Không biết Vân chưởng quỹ có chuyện gì cần nói, hiện tại có thể nói ra rải chứ."
Vẻ tươi cười trên mặt Vân Thải Điệp bắt đầu thu liễm trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, ''Nếu Trịnh công tử đã nói như vậy, xin thứ cho Thải Điệp vô lễ." Ánh mắt của nàng vào lúc này đột nhiên trở nên lăng lệ, ''Thải Điệp muốn xin hỏi một câu, ngài có thể luyện chế ám hệ Tịnh Tẩy phù phải không?"
Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật, hắn trầm giọng nói: "Không biết tại sao vân chưởng quỹ lại hỏi như vậy?"
Khóe miệng Vần Thải Điệp hơi nhếch lên, vẻ nghiêm nghị trên mặt trong nháy mắt biến mất, mà thay vào đó là nét quyến rũ như thường lệ.
''Trịnh công tử, ở bên cạnh ngài đột nhiên xuất hiện năm vị cực phẩm luyện yêu võ giả, ngài có cảm thấy điều này là bình thường không?"
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng có chút biến hóa.
Từ khi hắn có thể luyện chế hai loại phù triện của, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là phải làm cho tất cả thân nhân bên cạnh mình trở nên cường đại.
Một người cường đại thì thực lực chung quy cũng chỉ có hạn, chỉ có đông người cường đại, hơn nửa còn phải cùng hợp thành một nhóm đoàn kết vững chắc, không lợi ích gì phá được, đây mới thật sự là cường đại vô cùng.
Cho nên hắn mới chút keo kiệt mà trợ giúp đám người Dư Uy Hoa trở thành luyện yêu võ giả, hơn nửa còn không tiếc phí tổn khiến bọn hắn đạt tới cấp bậc thượng phẩm.
Hắn vẫn cho rằng, kế sách của mình là áo trời không vết rách.
Nhưng sau khi được Vân Thải Điệp nhắc nhớ, hắn đột nhiên phát hiện, mình làm như vậy không khỏi quá lộ liễu rồi.
Vân Thải Điệp cẩn thận quan sát vẻ mặt của Trịnh Hạo Thiên.
Đến tận lúc này nàng mới thở dài một tiếng, u oán nói: "Trịnh công tử, thì ra ngài thật sự là quang ám song tu, ngài dấu điếm Thải Điệp thật khổ a."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.