Đám đông nhanh chóng tách ra, đặc biệt là những đệ tử võ quán hai bên cũng nhảy vọt ra như gặp phải rắn độc, mở ra một khoảng đất trống.
Một vị thanh niên có dáng người cao ráo hai tay ôm trước ngực, vẻ mắt tủm tỉm cười nhìn về phía trước.
Ngay lập tức , ánh mắt hắn liền tập trung tại hòn đá vàng trên tay của Lý Mậu Lâm. Trong đôi mất cũng toát lên vẻ kinh ngạc, gần như không thể hiểu nổi tại sao ở đây có thể gặp vật ấy.
Vây quanh hắn là mấy người Đại Lâm thôn, có hai chú cháu Lâm Đình và đám người Dư Kiến Thăng.
Hai con ngươi của Lý Mậu Lâm bỗng nhiên ngưng tụ, hắn chậm rãi nói từng từ Trịnh Hạo Thiên"
Đối với đại công tử của Lý gia, Trịnh Hạo Thiên chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, cho dù nhận được sư ưu ái của Cừu phủ lão gia và được truyền thừa chút ít công pháp võ học nhưng cũng không thể nào thay đổi việc hắn có xuất thân bình thường.
Nhưng mà không hiểu tại sao vào giờ khắc này, khi hắn lần nữa gặp lại kẻ này lại làm hắn vô cùng khinh ghét và đố kị. Nội tâm hắn lờ mờ có chút ít cảm giác sợ hãi.
Hơi lắc đầu. Lý Mậu Lâm lập tức dứt bỏ cái ý nghỉ đáng sợ này.
Nếu như lúc đối mặt với một kẻ hèn mọn không đáng nói đến hắn còn có đôi chút sợ hãi, thế thì với sự tu luyện của hắn đúng là một đòn trí mạng.
Gương mặt của Trịnh Hạo Thiên vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, hắn chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233678/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.