rừng núi nhấp nhô, ánh lên màu xanh sẫm, một màu sắc mê người, và từng chiếc lá, có dáng vẻ thật thần bí. Tất thảy sinh vật thế gian này dường như đã có hẹn ước, trong khoảnh khắc này, dưới ánh nắng rực rỡ màu vàng ngọt ngào, cũng reo vang, cũng nhảy múa, cũng biến hóa thành những điểm sáng di động.
"Thật là đẹp..." Trịnh Hạo Thiên không khỏi cảm thân.
Vẻ mặt của Cừu Hinh Dư cũng biểu lộ cảm xúc như vậy, cũng bị cảnh sắc tuyệt đẹp này hấp dẫn.
Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng.
Bọn họ bị giam hãm trong động này đã hơn một năm rưỡi. Tuy phía trên đầu phát ra ánh sáng nhàn nhạt của bảo thạch nhưng rốt cuộc vẫn không phải là ánh nắng mặt trời.
Vì vậy, khi rời khỏi động này, một lần nữa quay trở lại nơi tràn đầy ánh sáng mới biểu lộ ra cảm xúc này.
"Hinh Dư tỷ, phía trước đã là thôn Đại Lâm rồi." Lời nói của Trịnh Hạo Thiên tràn đầy hưng phắn.
Cừu Hinh Dư chậm rãi thả lỏng tay, nàng nhìn theo hướng mặt trời, sắc mặt hơi ửng hồng.
Quần áo trên người nàng được cắt may bằng chất liệu tốt nhất. Trong năm rưỡi tuy giặt đi giặt lại nhiều lần nên chỗ nào cũng đầy nếp nhăn nhưng vẫn không chút nào phai màu.
Thế nhưng bộ quần áo này vẫn không thể che hết được toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nữ nhi. Chẳng những hai cánh tay bị lộ ra ngoài mà mọi đường cong trên cơ thể đều rõ nét.
Trong động, nàng đã quá quen với ánh mắt của Hạo Thiên, nhưng ra ngoài này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233673/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.