Chương trước
Chương sau
Khi Tôn Kiều Cảnh bắt đầu đạp bộ thì nội tâm Trịnh Hạo Thiên đã thầm kinh hãi
Liệp sư cao giai tuy cường đại, nhưng mà dưới tình huống bị bầy sói vây khốn rất khó phát huy được toàn bộ thực lực, ngược lại người có lực lượng lớn, trong tay cầm binh khí sử dụng chiêu thức quét ngang như Trịnh Hạo Thiên thì có tác dụng lớn hơn.
Nếu như hắn tử thủ ở cốc khẩu, thì trong trong chốc lát bầy sói không có cách nào đánh vào, nhưng nếu rời khỏi cái lợi thế kia, chỉ sợ lập tức gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, đang lúc Trịnh Hạo Thiên định hét lên bảo hắn thôi lui, thì bỗng nhiêm ngậm miệng lại.
Thân hình của Tôn Kiều Cảnh khẽ động, sau đó hóa thành một làn khói, hắn ở trong bầy sói tung hoành ngang dọc. Đôi chân của hắn vô cùng linh hoạt, tuy mỗi bước không dài nhưng nhưng tốc độ cực nhanh, xuyên qua từng kẽ hở nhỏ trong bầy sói đông nghịt đi tơi cạnh bọn họ.
Trịnh Hạo Thiên hít vào một ngụm lương khí.
Tất nhiên hắn nhìn ra , trong quá trình này vô số cự lang muốn cắn chết Tôn Kiều Cảnh, nhưng Tôn Kiều Cảnh linh hoạt biến đổi đi lại trong bầy sói như đại lộ bằng phẳng.
Dùng sức nháy con mắt một cái, trong đầu Trịnh Hạo Thiên đột nhiên nổi lên một ý nghĩ cực kỳ quỷ dị: Người này thật sự chỉ là một liệp sư cao giai sao?
" Tôn thúc, tiểu đệ sao rồi?" Cừu đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi.
"Đại tiểu thư, thiếu gia bị trúng độc trảo , giờ đây đang hôn mê bất tỉnh". Tôn Kiều Cảnh lạnh lùng nói: "Các ngươi cẩn thận,trong trảo của bầy sói có độc".
Mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt liếc về phía bầy sói.
"Trên người của tiểu đệ có linh khí hộ thân, sao lại bị thương?"
Tôn Kiều Cảnh xấu hổ nói: "Tiểu công tử bị dọa sợ hãi, lúc bầy sói tập kíc, hắn quên khởi động linh khí".
Cừu đại tiểu thư sửng sốt một chút, trong nội tâm cũng không biết là nên giận hay nên thương, thật là mất thể diện mà.
Nàng than nhẹ một tiếng rồi nói: "ĐƯa bọn ta qua đó".
"Vâng". Tôn Kiều Cảnh cao giọng nói: "Ta giết một đường ra ngoài, hai người theo sát ta không được tách ra".
Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình, tuy Tôn Kiều Cảnh từ cốc khẩu đuổi tới đây, nhưng mà đó là do khinh công của hắn xuất thần nhập hía. Không thể tưởng tượng được giờ hắn lại muốn giết một đường để đi ra ngoài, điều này chỉ sợ là rất khó khăn.
"A!..." Tôn Kiều Cảnh đột ngột vận lực rống lên một tiếng.
Theo tiếng rống của hắn, thân thể đột nhiên xảy ra biến hóa to lớn không thể tưởng tượng nổi.
Thân thể của hắn bành trướng lên, da thịt trên người càng trở nên cứng rắn chắc nịch, giống như có một tầng lân giáp bao trùm lên thân thể.
Hai mắt của Trịnh Hạo Thiên lúc đó cùng mở trừng ra, cả khí tứ cuồng bạo trong người hắn cũng bị kích thích mà dao động liên tục.
Tay khẽ rung lên, lang nha bổng trong tay thiếu chút nữa thì gõ trúng đầu của Tôn Kiều Cảnh.
Thật ra, cho dù hắn trông thấy Tôn Kiều Cảnh chết trận tại chỗ, thì tuyệt đối cũng không rung động tới vậy. Nhưng mà một kẻ trước mặt người đột nhiên biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, loại rung động này không phải người bình thường có thể thừa nhận được.
Trịnh Hạo Thiên không có nện lang nha bổng lên đầu hắn , thì tố chất tâm lý đã không tầm thương rồi.
Tôn Kiều Cảnh thành quái thú hình người, sau đó vọt thẳng về phía sơn cốc.
Da thịt trên người hắn giống như một lớp giáp dày, trảo của những cự làng kia căn bản không cách nào công phá, cho nên hắn không hề kiêng sợ mà xông về phía trước, giống như một cỗ xe tăng hạng nặng không ngừng lăn tới, trong nháy mắt đã giết một đường máu ra ngoài.
Trong nội tâm Trịnh Hạo Thiên cực kỳ kinh hãi, vào thời khắc này người kia thể hiện lực lượng to lớn vượt xa so với tưởng tượng của hắn. Dù là tay hắn cầm lang nha bổng cũng không có cách nào so sánh cùng.
Người này, tuyệt đối là không tầm thường....
Nhưng mà, mặc kệ trong lòng Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ thế nào thì cước bộ của hắn cũng không hề chậm lại, theo sát phía sau mà đi.
Có quái vật hình người này mở đường, vậy thì bọn nó có thể thoát ra khỏi sơn cốc này rồi.
Ở phía trước tiếng thét dài vang xa, bầy cự lang vây phía ngoài tản ra nhanh chóng lui lại, không có tiếp tục công kích, mà vài đầu hắc lang ẩn trong bầy sói cũng từ từ lui xuống.
Khi chưa tiến vào sơn cốc, Trịnh Hạo Thiên đã thấy được Dư Uy Hoa.
Từ trong sơn cốc ba người lao về phía Tôn Kiều Cảnh, một trong số đó đúng là Dư Uy Hoa. Nhưng mà sau khi tiến vào sơn cốc, sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trong sơn cốc có năm người đang nằm bất động.
Cừu Tư VỊnh cùng ba người Lâm Đình đều có trong đó, tuy mũi ba người đều còn hô hấp, nhưng hô hấp đã yếu đi rất nhiều.
Đồng thời trên người bọn họ đều có vết trảo của động vật, ở đó có chảy ra những tia máu đen làm cho người ta nhìn mà giật mình kinh hãi.
Dù là Trịnh Hạo Thiên không hiểu về y thuật cũng biết rằng tình huống của bọn họ không tốt chút nào, nhất định phải nhanh chóng tiến hành trị liệu.
"HÔ..." Tôn Kiều Cảnh thở dài ra một hơi, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, thân thể khủng bố nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà sau khi hắn thở ra một hơi, thân thể cũng mềm nhũn mà ngã xuống, giống như toàn thân khí lực đã bốc hơi không còn gì, ngay cả lực lượng đứng lên cũng không có. Sắc mặt của hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, ngũ quan cũng chảy ra những tia máu.
"Người này vậy mà lại là một luyện yêu võ giả". Nhạc Mãnh nhìn Tôn Kiều Cảnh, run giọng nói: "Ở thế giới này không phải là luyện yêu võ giả không thể xuất hiện sao?"
Trịnh Hạo Thiên đi tới bên người Nhạc Mãnh, thấp giọng hỏi: "Nhạc thúc, hắn là ai?"
Nhạc Mãnh nhỏ giọng nói: "Hắn là luyện yêu võ giả trong truyền thuyết".
"Tại sao hắn biến thân được như thế,vì sao khi biến thân lại có thực lực cường đại như vậy?" Trịnh Hạo Thiên hứng thú hỏi.
Nhạc Mãnh cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà muốn trở thành luyện yêu võ giả, đầu tiên phải có tu vi cấp bậc liệp vương mới được".
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu, thảo nào mà Cừu đại tiểu thư lại yên tâm về Cừu Tư Vịnh như vậy, thì ra ở bên cạnh hắn không phải là một liệp sư cao giai, mà là một siêu cường giả ít nhất cũng đạt tới cấp bậc liệp vương.
Nhìn bộ dáng của những người trong cốc thương thế chống chất, nếu không phải kẻ giống như quái vật kia đại phát thần uy, phỏng chừng bọn họ một người cũng không thể sống sót.
Cừu đại tiểu thư lấy ra một cái bình ngọc đổ ra sáu viên đan được cho năm người nằm trên mặt đất mỗi người dùng một viên. Lập tức hô hấp của bọn họ lập tức mạnh lên.
"Tôn thúc, tiểu đệ bị thương như thế nào?" Cừu đại tiểu thư hỏi.
Mặc dù đang bị bầy ác lang nhìn chằm chằm, nàng vẫn không mất đi sự tỉnh táo.
"Tiểu thư, sau khi chúng ta vào núi thì lập tức phát hiện một lang vương đi lẻ một mình, thiếu gia lập tức đuổi theo, kết quả là rơi vào vòng vây". Tôn Kiều Cảnh thở mạnh một hơi, sau đó nói tiếp: "CHúng ta kiệt lực che chở thiếu gia, nhưng mà bầy sói này số lượng quá đông, hơn nữa bên trong lại có độc lang". Hắn xấu hổ cúi đầu xuống, nói: "Đều là do Tôn mỗ vô dụng khiến cho thiếu gia bị thương".
"Không thể trách ngươi". Cừu đại tiểu thư khoát tay nói: "Ta đã dùng thuốc tạm thời áp chế độc giữ lại tính mệnh của mọi người, nhưng trong hai canh giờ bọn họ phải có giải dược,nếu không độc tính tái phát sẽ không thể cứu chữa".
Thần sắc Trịnh Hạo Thiên khẽ động, hói: "Giải dược ở nơi nào?"
Cừu đại tiểu thư lập tức nói: "Trong nhà chúng ta có dược vật có thể hóa giải độc tính của độc lang, nhưng nhất định phải trở về Biền Tây thành mới có được".
Sắc mặt bọn người Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên khó coi.
TUy nói rằng bầy ác lang không tiếp tục công kích, nhưng nếu như muốn trong hai canh giờ đánh giết bầy ác lang thoát ra khỏi vòng vây, sau đó còn tới Biền Tây thành, đâu có dễ dàng. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn
"Hai canh giờ... đu rồi". Dư Uy Hoa đột nhiên kêu lên.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy Dư Uy Hoa trầm giọng nói: "Sơn cốc này ta rất quen thuốc, bên trong có một lối nhỏ có thể ra ngoài cốc chừng hai dặm".
Trên nét mặt mọi người đều lóe lên những tia kinh hỉ, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình trước kia săn bắt trong núi tưng đi qua rất nhiều địa phương, biết một số con đường bí mật cũng không có gì lạ.
"Chúng ta đi mau". Trịnh Hạo Thiên vui mừng nói.
Dư Uy Hoa ừ một tiếng rồi đưa Lâm Đình lên lưng.
"Chờ một chút, không thể đi như vậy" Nhạc Mãnh trầm mặt nói: "Phía sau có truy binh, nếu chúng ta bị vây thì cũng không thể chạy thoát".
Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, bọn họ không hẹn mà đều nhìn về phía cửa cốc.
Trong lúc nhất thời , trong đầu mọi người đều có vô số ý miện.
Muốn từ tiểu đạo thoát thân thì phải có người tử thủ cửa cốc, chỉ có nơi đây mới có thể ngăn trở bầy sói. Hơn nữa thời gian không thể quá ngắn.
Như vô ý mà hữu ý , ánh mặt mọi người đều liếc về phía ba người Tôn Kiều Cảnh, Trịnh Hạo Thiên cùng Nhạc Mãnh.
Có thể làm được điều này chỉ sợ là chỉ có ba người bọn họ thôi...
Ngoài cốc, bỗng nhiên truyền đến những tiếng tru thê lương.
Những âm thanh này từ xa vọng tới, rõ ràng là một bầy cự lang khác từ xa tìm đến.
Sắc mặt mọi người càng tái nhợt, bọn họ đều biết, chỉ cần bầy lang này đi vào, vậy thì chờ đợi bọn họ là những đợt công kích không ngừng nghỉ.
Tôn Kiều Cảnh thở dài một tiếng, hắn miễn cưỡng đứng lên, nói: "Đại tiểu thư, ngươi mang tiểu thiếu gia đi mau".
"Ngươi cản được sao?" Nhạc Mãnh lãnh đạm nói: "Hẳn là ngươi đã sử dụng năng lực biến thân nhiều lần, đã tới tình trạng suy kiệt, cho dù ở lại chỗ này, cũng là cung đã hết tên, cùng lắm chỉ có thể ra tay được một lần".
Tôn Kiều Cảnh cười khổ nói: "Nhãn lực của ngươi rất không tồi, nhưng mà cho dù chỉ vẻn vẹn có một lần ra tay cũng có thể giết chết ngươi".
Nhạc Mãnh hừ lạnh nói: "Ngươi có thể giết được ta, nhưng có thể giết hết bầy ác lang này sao?"
Tôn Kiều Cảnh sửng sốt một chút rồi nói:"Vậy ngươi bảo phải làm thế nào?"
Nhạc Mãnh trầm giọng, nói: "Ta cùng với Hạo Thiên ở lại, các ngươi đi mau".
"Không". Dư Uy Hoa cao giọng nói.
Nhạc Mãnh vung tay lên, một bàn tay hung hăng tát lên mặt Dư Uy Hoa: "Bảo Hoa cùng Lâm Đình giao co ngươi, nếu như bọn họ không thể trở về thì ngươi tự mình xử lý đi".
Ánh mắt Cừu đại tiểu thư chuyển trên người bọn họ, đột nhiên nói: "Nhạc tiên sinh, nếu các ngươi có thể thoát khỏi đại nạn, Cừu gia tất sẽ báo đáp".
Nhạc Mãnh phất phất tay, khuôn mặt nghiêm nghị không nói thêm lời nào.
Cừu đại tiểu thư vươn tay, từ trên cổ tay trắng ngần lấy ra một vòng tay màu lam. Nàng đưa vòng tay cho Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh, vật này còn có thể phóng xuất một lần Băng Bào Hao(băng rít gào),có lẽ còn có một chút tác dụng". Dừng một chút nàng lại nói: "Trên người của huynh có Bạch Ngọc Linh khí có công dụng phòng hộ cường đại, hẳn là có thể giúp huynh thoát khỏi vài lần nguy hiểm".
Dứt lời nàng đầu thật sâu một cái,quay người cõng tiểu đệ Cừu Tư Vịnh, trầm giọng: "Bảo trọng".
Hai người còn lại nhìn nhau, sau đó cõng hai đồng bạn khác lên lưng.
Sắc mặt của Tôn Kiều Cảnh xanh xao, cuối cùng cũng thở một tiếng cõng Bảo Hoa lên.
"Uy Hoa, đi đi..." Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn cứu tính mệnh của Bảo Hoa thúc cùng Lâm Đình sao?"
Dư Uy Hoa nặng nề dậm chân một cái, cõng Lâm Đình lên, đi theo những người phía trước.
Nhạc Mãnh cùng Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn bọn họ rởi xa sau đó quay người lại cốc khẩu , cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngoài sơn cốc, cự lang khắp nơi gào rú, sát khí tận trời.
Nhạc Mãnh cười ha hả nói: "Hạo Thiên, ngươi sợ không?"
Trịnh Hạo Thiên không nhịn được mà cười lên, hắn vác lang nha bổng dứng ở lối vào sơn cốc.
"Nhạc thúc, chúng ta thi xem ai giết được nhiều ác lang hơn".
Nhạc Mãnh mỉm cười chậm rãi nói: "Thay phiên ra tay, giữ gìn thể lực có lẽ chúng ta còn cơ hội trở về".
Trịnh Hạo Thiên gật đầu mạnh một cái, từ trên người hắn phát ra khí tức điên cuồng, dữ dội tuồn ra ngoài. Tay cầm lang nha bổng bao phủ lối vào sơn cốc.
Khóe miệng của hắn cười khẽ, phảng phất như đang khiêu khích: "Đến đây đi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.