Mùa hè, bầu trời sáng sủa không chút gợn mây.
Trong đại sảnh, tất cả các cửa sổ mở rộng, khiến cho ánh dương quang mặc sức chiếu vào. Mấy vị tráng hán mặc y phục võ sinh thoải mái cao giọng nói cười.
Trịnh Hạo Thiên nghiêng tai lắng nghe, lập tức hiểu rằng bọn họ đang bàn luận về những vấn đề thuộc về võ học. Nếu là lúc bình thường, Trịnh Hạo Thiên nhất định sẽ chăm chú lắng nghe, nhưng nhưng lúc này tâm tình của hắn có phần kích động, không có tâm tư chú ý lắng nghe.
Tựa hồ là bởi vì thấy có người tiến đến, những người kia chấm dứt việc đàm luận, dùng ánh mắt xoi mói dò xét bọn họ.
Một người trong đó bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt của hắn vàng vọt, vầng trán cao, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí. Lúc này, trên mặt hắn hiện lên một tia vui mừng rất hiếm thấy, kêu lớn: "Dư Kiến Thăng, là ngươi sao..."
Dư Kiến Thăng hơi giật mình, cẩn thận nhìn vài lần, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng khi gặp được người bạn đã xa cách từ lâu, nói: "Nhạc Mãnh".
Hai người bước nhanh tới, bốn bàn tay thô ráp siết chặt lấy nhau.
"Kiến Thăng, chúng ta xa cách cũng đã hơn mười năm chưa gặp lại".
Dư Kiến Thăng cảm khái nói: "Đúng vậy, hơn mười năm rồi, ngươi chu du thiên hạ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã trở lại".
Nhạc Mãnh liên tục gật đầu, nói: "Những năm nay ta rời khỏi phạm vi Hùng Lang sơn, đi phiêu bạt khắp các thành thị khác, cuối cùng cũng đã cảm thấy mỏi mệt. Tháng trước vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thien/1233619/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.