Cách Biền Tây thành ba trăm dặm chính là Đại Ngọc Quan trứ danh. Ở nơi này có môt tòa thành trấn cực lớn, có tới hơn mười vạn nhân khẩu, tuy địa vị cùng sự phồn hoa không thể so sánh với Biền Tây thành, nhưng cũng là một trấn lớn nhất trong khi vực này. Hình thế toàn bộ Đại Ngọc Quan rất cổ quái, bị một dãy núi vờn quanh giống như một cái túi tiền khổng lồ, nếu từ trên đỉnh núi nhìn xuống xung quanh, loại cảm giác này lại càng lúc càng mãnh liệt. Chính là bởi vì có hình thế quái dị như vậy, cho nên đến nơi này được người ta gọi là Đại Ngọc Quan. Lộ trình ba trăm dặm đối với người bình thường ma nó quả thật rất xa, nhưng trong mắt ba huynh đệ Trịnh Hạo Thiên thì cũng chỉ đến thế thôi. Sau khi rời khỏi Đại Lâm thôn, ba huynh đệ lé lún chạy một chuyến tới Uyển Gia thôn, đem một ít thổ sản trong núi tương đối trân quý cùng thảo dược thu thập tặng cho Uyển Ngọc. Nếu Uyển Ngọc không muốn rời khỏi nhà của nàng thì Lâm Đình cũng chả có cách nào chỉ có cách đem ít thảo dược tặng cho nàng, giảm bớt thời gian nàng phải vào ní thu thập dược thảo, đồng thời cũng tránh cho nàng phải tiến vào thâm sơn mà gặp tình huống nguy hiểm. Uyển ngọc mặc dù là một nữ tử, nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong núi, không phải là loại yếu ớt trói gà không chặt. Chỉ không cần phải thâm nhập vào thâm sơn thì nàng cũng có thể tự bảo vệ mình. Dọc đường đi, ba huynh đệ cười nói rất vui vẻ.Đây là lần đầu tiên họ rời khỏi Đại Lâm thôn xa tới vậy, trong lòng tự nhiên có chút hưng phấn. Tuy bọn họ đã nhiều lần vào núi, nhưng vào núi đi săn và mua đồ ăn lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bọn họ căn bản không cần lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng như trong núi, ngược lại còn thoải mái mà thả lỏng tâm tình, thuần túy coi chuyến đi xa đầu tiên khó có được này thành một chuyến du lịch. Đi tới bên ngoài Đại Ngọc Quan, ba huynh đệ không khỏi tấm tắc xưng kỳ. Núi non nơi này cao lớn mà hùng vĩ, đặc biệt là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp ghép với nhau, giống như những chiếc răng sói xuyên thẳng lên trời xanh vậy. Tuy nơi này cũng thuộc chân núi Hùng Lang Sơn, nhưng núi non nơi này so với núi non ở Đại Lâm thôn thì có một tư vị bất đồng. "Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, phụ thân nói quả nhiên không sai." Trịnh Hạo Thiên rung đùi đắc ý nói :" Phong tục, địa mạo, các nơi đều có nét riêng biệt, không thể tưởng được mới ngắn ngủi có ba trăm dặm mà đã biến thành một thiên địa khác." Thân hình Dư Uy Hoa khẽ rung lên, hắn nhe răng trợn mắt nói :"Ngươi đừng có ở đó mà ra vẻ ta đây học rộng biết nhiều, mọi người có ai biết đâu?" Lâm Đình cất tiếng cười to, trong ánh mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên tràn đầy vẻ trêu chọc. Trịnh Hạo Thiên tức đến hai mắt trợn trừng,. Một lúc lâu sau, ba người lại cười đùa , nói giỡn tiếng vào một cái của ải khổng lồ. Cửa Đại Ngọc Quan là một bức tường thành cao năm trượng, chỗ tường thành dày nhất thậm chí có thể đạt tới trên duwois hai rượng. Tuy nói loại quy mô này không thể so sánh với Biền Tây thành, nhưng nếu tính trongbasn kinh ngàn dặm quanh Hùng Lung sơn này, cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Ở cửa thành, có hai binh lính đứng nghiêm trang, họ chằm chằm nhìn vào đám người đang qua lai trên đường. Những binh sĩ này ai lấy đều hai mắt sáng ngời, áo giáp trên người mới tinh, sáng lóa , dưới ánh mặt trời lóe lên những quang mang chói mắt. Cước bộ Lâm Đình đột ngột dừng lại một chút, hắn thấp giọng nói: Không đúng." Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, nói :" Cái gì không đúng"? Dư Uy Hoa khẽ kéo hắn lại gần, nói: "Hạo Thiên ngươi từng đi tới Biền thành, binh sĩ nơi đó thế nào?" Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng hắn thầm than không thôi, Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa mặc dù trên phương diện tu luyện võ công không sánh bằng mình nhưng dù sao họ cũng lớn hơn mình mấy tuổi, cũng theo Dư thúc tới mấy nơi. Cho nên trên phương diện kiến thức lặt vặt so với mình thì hơn xa. Đến tận lúc này, hắn mới chính thức cảm nhận được hàm nghĩa chân chính của câu đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Nguồn: truyentop.net Ba người cùng nhau xếp hàng đi tới của thành, trang phục của bọn họ khác hẳn với những người khác, đó là còn chưa nói tới cây lang nha bổng trên lưng Trịnh Hạo Thiên cũng cực kì làm người ta chú ý. Ở cửa thành, ba người bọn họ cùng nhau lấy ra yêu bài liệp thủ. Trên mặt binh sĩ hộ vệ lộ ra tia kinh ngạc, ánh mắt quét qua trên người Trịnh Hạo Thiên mấy vòng, tựa hồ với độ tuổi của hắn cảm thấy rất nghi ngờ. Bất quá, ánh mắt sau khi chạm tới cây lang nha bổng khủng bố dữ dằn đằng sau lưng Trịnh Hạo Thiên thì lập tức thu lại. "Ba vị tới tham gia tỉ võ lôi đài phải không? Đã biết đường chưa ?"Một tên binh sĩ đầu lĩnh lạnh lùng hỏi. Trịnh Hạo Thiên ba người quay sang nhìn nhau, Dư Uy Hoa hơi ôm quyền nói :"Quan gia, chúng tôi tới đây để mua một ít ban vĩ duật, chứ không để tham gia lôi đài tỉ võ." Tên thủ lĩnh binh sĩ kia lắc đầu nói :" Đáng tiếc a, giải thưởng lần lôi đài tỉ võ lần này rất cao, chỉ cần tiến vào trước tám người dẫn đầu là có thể được thưởng trăm lượng bạc ròng." Các ngươi đều là liệp thủ, sao không đi thử vận may thì thật đáng tiếc." Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều tim đập thình thịch. Trăm lượng bạc, đây không phải là con số nhỏ,đặc biệt là đối với một tên tiểu tử choai choai như Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa mà nói, đây tuyệt đối là một con số có sức hấp dẫn chí mạng. "Quan gia, đó tỉ võ thế nào, cử hành ở nơi nào?"Dư Uy Hoa hai mắt tỏa sáng hỏi. Tên quân sĩ thủ lĩnh kia mỉm cười nói :"Lần lôi đài tỉ võ này do Cừu Gia ở Đại Ngọc Quan tổ chức, tất cả những nhân sĩ phi quân đội, chỉ cần có lòng tin vào bản thân là có thể tham gia. Một khi có thành tích tốt thì những chỗ tốt không phải nghĩ. Thậm chí nếu như có thể đoạt được ngôi vị quán quân, hắc hắc ... đây chính là đoạt được ba trăm lượng bạc ròng tiền giải thưởng đó." Tới lúc này, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng có chút động tâm. Tuy lần này hắn tới đây, trên người cũng mang theo năm trăm lượng ngân phiếu, mà tiền riêng của hắn lại có tới hai ngàn lượng. Nhưng chẳng có kẻ nào lại đi chê tiền cả, cái thứ này càng nhiều càng tốt. Tựa hồ nhìn thấy ham muốn của bọn hắn, tên quân sĩ thủ linh kia liền nhiệt tình hướng dẫn chỉ hướng đi tới lôi đài, làm cho ba người họ cảm kích không thôi. Sau khi rời đi khỏi cửa thành, Dư Uy Hoa thở ra một hơi, nói :"Ta hiểu rồi những binh sĩ này là người của Cừu gia." Thành chủ Biền Tây thành cũng là một thế lực trong tứ đại thế lực, thế lực quân độu mà hắn khống chế tuyệt đối là cường đại nhất trong bốn thế lực. Nhưng Cừu gia ở trong quân đội cũng có được tiếng nói nhất định, chủ nhân chân chính hiệu lệnh một bộ phận quân đội kì thật đều không phải là thành chủ. Loại tình huống này cũng chẳng có gì kì lạ, nếu như tam đại thế lực còn lại không có người trong quân đội thì bọn họ đã hoàn toàn không có tư cách sánh vai với thành chủ, được xưng là tứ đại thế lực. Tinh quang trong con ngươi Lâm Đình thoáng động, nói ":Mặc kệ bọn họ thuộc thế lực nào , tiền thưởng lần luận võ này , chúng ta phải đoạt được." Dư Uy Hoa tròng mắt xoay chuyển , dùng bả vai huých nhẹ một cái, trêu đùa :"Ngươi muốn kiếm tiền về cho vợ hả?"Lâm Đình tức giận trừng mắt lườm hắn một cái những vẫn im lặng mặc nhận. Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, hắn biết tình cách Lâm Đình, nếu như mình đem hai ngàn lượng tiền riêng cho hắn, như vậy hắn bất kể thế nào cũng sẽ không chịu nhận. Bất quá nếu như hắn đánh lôi đài, đoạt được tiền thưởng, như vậy thì hoàn toàn không vấn đề gì. "Ta đồng ý." Hắn tủm tỉm cười nói :"Ta còn chưa thấy qua lôi đài tỉ võ nó ra cái dạng gì, lần này coi như được mở rộng tầm mắt cũng được." Dư Uy Hoa hơi chần chừ một chút rồi nói :"Chi là lần lôi đài tỉ võ này do Cừu gia tổ chức , sợ có ý tứ chào mới nhân tài. Bây giờ chúng ta lên lôi đài đánh, nếu thua thì thôi , nhưng nếu thắng, họ mời chào thì làm sao đây?"Lâm Đình bật cười :"Dù sao chúng ta cũng không phải người Ngọc Đại Quan, nhận thưởng rồi bỏ chạy, chẳng lẽ còn sợ người ta truy đuổi sao?" Dư Uy Hoa bật cười , ba huynh đệ nhìn nhau rồi đồng thời hú lên một tiếng chạy thẳng về phía lôi đài. Nếu ba người họ là người sống lâu ở Đại Ngọc quan, thì thượng đài hay không còn phải cân nhắc vài phần. Bất quá nếu chỉ là người khách qua đường thì chẳng có điều gì mà phải lo lắng. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã đi xuyên qua một nửa thành trấn, đi tới một cái đại thao trưởng ở góc thành trấn. Khi bọn họ tới chỗ này, ý chí chiến đấu cùng niềm tin ban đầu đã lâp tức yếu đi mấy phần. Trên toàn bộ thao trường, ít nhất cũng tụ tập hơn ngàn người. Những người này ai lấy đều hình thể cường tráng, ánh mắt hữu thần, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều để lộ một khí thế lăng lệ, bưu hãn. Trong đó có mấy người, hai mắt rõ ràng sáng hơn người bình thường rất nhiều, đấy rõ ràng là dấu hiệu đặc thù khi đã tu luyện ra một tia chân khí. Tuy tu vi của họ chưa đạt tới mức phóng ra ngoài đả thương địch thủ, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Sắc mặt ba huynh đệ đồng thời trở lên ngưng trọng, ai cũng không ngờ tới, chỉ là một cái lôi đài ở Đại Ngọc Quan không ngờ cũng hấp dẫn được nhiều người tới tham gia như vậy. Bên ngoài thao trường, người tụ tập lại càng đông đúc, bất quá những người đó đều là dân cư Đại Ngọc Quan. Bọn họ cũng không dám nhập trường, chỉ dám đứng bên ngoài xem náo nhiệt thôi. Ánh mắt trao đổi lẫn nhau, Lâm Đình cắn răng một cái rồi bước vào trong thao trường, Dư Uy Hoa cùng Trịnh Hạo Thiên ngay lập tức đi theo sau. Ba người họ tiến vào cũng không khiến người ta quá chú ý, chỉ có mấy người gần đó nhìn về phía cây lang nha bổng trên lưng Trịnh Hạo Thiên, trong con ngươi lập tức có thêm vài phần đề phòng mà thôi" "Phành ..." Một tiếng cồng vang dội đột nhiên từ trên lôi đài giữa thao trường truyền ra, ánh mắt mọi người lập tức đều hướng về phía đó nhìn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]