Ngàn vạn mũi tên lạc từ dưới chân núi bắn lên, Xi Vưu bị lực trùng kích của cơn mưa tên đánh lui về phía sau liên tục, lưới và dây thừng ào ào ném ra kéo ngã tượng Hoàng Đế khổng lồ, Xi Vưu rống giận một tiếng, đổ rầm xuống, hai mắt lóe ngọn lửa đỏ tươi, kế tiếp tắt lụi.
Dây thừng quấn lên quấn xuống, buộc chặt kim giáp cự nhân đang nằm dưới đất, Xi Vưu hơi vùng vẫy rồi không chống cự nữa, mặc cho đám phàm nhân như sâu bọ bận bịu trên người mình.
“Báo cáo Dương tướng quân! Trong điện không phát hiện hai vật gương đàn!”
Mông Điềm thầm rùng mình, nói: “Mau hồi bẩm đại vương!”
Mông Điềm còn chưa kịp sai người xuống núi thì vương xa của Doanh Chính đã men theo sơn đạo chầm chậm tiến tới, Dương Đoan Hòa nhảy vài bước xuống bậc thang, giơ tay cản vương xa: “Trên núi tình thế chưa rõ, xin đại vương tuyệt đối đừng dấn thân mạo hiểm”
Một người bước xuống vương xa, nói: “Đại vương…tình trạng không được khỏe mấy, kiên trì muốn lên núi. Xin Mông tướng quân đừng cản trở”
Nam tử nọ đối mặt Mông Điềm, giọng điệu tuy bình thản, nhưng tự toát ra một cổ uy nghiêm, không cho phép Dương Đoan Hòa kháng cự, vài tên thị vệ khiêng một cái giường gỗ nhỏ từ trên xe xuống, Doanh Chính môi tím đen nằm trên giường, nói: “Dương khanh, nhường đường…Cô sắp không được rồi…”
Toàn thân Mông Điềm lạnh như băng, rùng mình một cái, đành phải dẫn đầu mở đường, hộ tống Doanh Chính lên đỉnh núi Thủ Dương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-that-quoc/3249537/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.