Chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt tái nhợt của một thiếu niên.
Thiếu niên nằm sau bàn, mái tóc ngắn ướt đẫm bết vào trán, trên người bốc mùi tanh của nước biển.
Trên mặt thiếu niên bị thủng một lỗ máu rợn người, giống như từng bị một cái móc sắt bén nhọn đâm qua sống mũi, xuyên suốt khoang mũi rồi nhô ra hàm trên, vết thương bị nước biển ngâm trắng bệch, ửng màu hồng phấn khủng khiếp.
“Cậu tên gì?”
“Không có, thật xin lỗi, thưa ngài”
“Từ nơi nào tới?”
“Quên mất rồi, thật xin lỗi”
“Bao tuổi?”
“Mười một tuổi”
Toàn bộ quan thẩm phán trước bàn đều rúng động, một người phụ nữ trung niên khó có thể tin hỏi: “Cha mẹ cậu tên gì? Sinh vào tháng mấy?”
Thiếu niên mờ mịt đáp: “Tôi…không rõ nữa, tôi chưa từng gặp qua bọn họ”
Một người đàn ông khoanh tay, nói với những người bên cạnh: “Có lẽ nhớ lầm số tuổi. Căn cứ theo thống kê của cục di dân các nơi, từ sau năm 3992 Tây Nguyên thì đâu còn trẻ nào được sinh ra nữa”
Một người khác ném bản báo cáo lên bàn: “Đây chính là nguyên nhân tôi triệu tập khẩn cấp các vị tới. Chiếu theo quy luật mười bốn về suy biến Carbon trong lát cắt tế bào, đứa bé này chính xác chỉ mới có mười một tuổi”
Các quan thẩm phán im lặng chốc lát, thiếu niên bất an quan sát chung quanh, hỏi: “Đây là nơi nào?”
Trong mắt người phụ nữ nọ thoáng hiện nét buồn bã, đáp: “Hương Cảng”
“Cái…cái gì cảng?” Thiếu niên giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-that-quoc/3249519/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.