Vào đầu xuân, cát bụi bay múa mù trời.
Tiễn đồ đệ hơn ngàn dặm, Hạo Nhiên dừng bước bên ngoài Kế thành.
“Sư phụ”
“Ta không đi nữa” Hạo Nhiên cười nói: “Tránh hại ngươi lại bị đánh”
Cơ Đan bật cười, nhớ lại chuyện trước kia, lúc bái sư, Hạo Nhiên theo tới nhà, hại mình bị phụ thân nát rượu hành hung một trận.
“Sau khi trở về…Mà thôi” Hạo Nhiên muốn nhắn nhủ vài câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nào mở miệng được, phải nói gì mới tốt đây? Sau này ngươi sẽ gặp một người tên Kinh Kha? Không được phái thích khách đi giết Doanh Chính? Sau khi ám sát thất bại, phụ thân ngươi ban rượu, đừng uống?
Hạo Nhiên suy xét thật lâu, nhưng cuối cùng không biết phải giao đại thế nào, lần này Cơ Đan đi, chỉ sợ chẳng còn ngày gặp lại nữa, trong lòng có chút thổn thức.
Ngược lại Cơ Đan rộng lượng, cười nói: “Khi nào rảnh rỗi, mời sư phụ tới nhà đồ nhi dạo chơi. Không bàn việc thiên hạ, chỉ ôn chuyện thôi”
Nói xong quỳ xuống, nghiêm trang nói: “Tạ sư phụ đã dạy ta nhiều điều như vậy, cả đời này đồ nhi sẽ khắc ghi trong lòng” Tiếp theo cung cung kính kính dập đầu ba cái với Hạo Nhiên, lúc cúi đầu, vết roi sau cổ có thể nhìn thấy rõ rệt.
Hạo Nhiên nhìn vào trong mắt, biết nhất định là do Doanh Chính làm, không khỏi chua xót trong lòng. Ôn tồn nói: “Sau này ngươi sẽ là một minh quân. Thống trị quốc gia cho tốt, sư phụ sẽ tới thường”
Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-that-quoc/3249509/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.