Ian dừng lại rất lâu trong thế giới đường sọc, dường như đã qua trên trăm ngàn năm.
Đường Vũ từng nói, chỉ cần luôn đi tới, thì có thể ra khỏi thế giới này, nhưng khi anh đến điểm cuối của thế giới, phát hiện nơi đó không phải cái mà anh đã biết.
Nơi đó đầy chiến hỏa, trong không trung đâu đâu cũng đầy xác cơ giáp, quân đội liên bang liên tục thua trận, cuối cùng tan rã như chó nhà có tang.
Vũ trụ vốn trong suốt giờ tràn đầy khói mù, hành tinh cũng không còn hoàn mỹ chỉnh tề, mà tràn đầy tử vong và sợ hãi, mây mù cuồn cuộn, xung quanh bị vụ nổ mạnh hình thành những rãnh sâu, trên mặt mọi người tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng, trên mặt những đứa trẻ tràn đầy vết nước mắt.
Bảy đại tinh hệ cũng phân ly tan rã, không có người thống trị, người Hyde xâm nhập hoàn toàn.
Vốn muốn bước tới, nhưng Ian dừng lại.
Anh không thể ra khỏi đây, đây không phải là thế giới anh nên ở, cho dù anh không biết sau khi ra ngoài nơi đó sẽ biến thành thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cảnh tận thế này.
Ở đây rốt cuộc là sao?
Anh không thấy Noah và Phùng Nghị, hai tay Emir chỉ còn lại nửa khúc, dường như bị vũ khí sắc bén cắt mất, một mình cô độc ngẩn người ngồi trước bia mộ của Elijah, mà tấm bia đó đã bị hư mất một góc.
Bầu trời tối tăm, một chiếc máy phi hành đang tiếp cận Emir, họng pháo lóe tia sáng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than/3296758/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.