Bởi sự xuất hiện của chiến thần, tình thế chiến trường nhanh chóng nghịch chuyển.
Người Hyde vốn muốn đột phá bị Ian thống lĩnh quân đội vây kín, chỉ có thể tạm giảm tốc độ đột vây.
“Ian, ôi, không ngờ lại là cậu.” Noah thở dài đùa: “Tại sao người điều khiển chiến thần không phải tôi, ông trời thật quá bất công.”
“Nếu là cậu, tôi sẽ cảm thấy không công bằng.” Phùng Nghị chen vào.
Sau khi Ian đuổi tới, hóa giải nguy cơ của Noah và Phùng Nghị, Phùng Nghị có thời gian chữa trị cho mình, thương thế nhanh chóng tốt lên.
“Cậu tự mình tới?” Noah hỏi.
“Người khác ở phía sau.”
Noah làm động tác nhìn ra xa, cơ giáp to lớn trông về phương xa, nhìn có chút khôi hài: “Chắc họ bị bỏ rất xa rồi, đã một ngày cũng chưa đến nữa.”
“Đại khái họ cần hai đến ba ngày.”
“Cái gì?” Noah kêu lên khoa trương, “Đây là nói…” Noah bắt đầu lầm bầm như đang tính toán, lát sau lại nói: “Nói thế cậu chỉ mất hai tiếng đã qua đây? Cự ly xa như vậy? Thật… sao?”
Ian không nói gì, ngầm thừa nhận.
Noah chậc chậc hai tiếng.
Người ở biên cảnh tập trung ở sau lưng và hai bên họ, đánh trả người Hyde.
Hai bên thỉnh thoảng trôi qua xác cơ giáp, từ phần ngực bị mở, còn có thể thấy nhân loại đã không còn hơi thở bên trong, sắc mặt xám xịt, hai mắt mở to, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Những người đã chết đó có người liên bang, cũng có người Hyde.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than/3296754/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.