Chương trước
Chương sau

Đông Hải, bến tàu hải cảng.
Bởi vì bây giờ tình hình chiếu đấu rất khẩn cấp, khu vực nà đã bị quân đội chiếm cứ. Bốn mươi vạn đại quân xuất hiện, hoặc là trên đất, hoặc là đứng giữa không trung, còn có người đứng trên mặt biển.
Những người này đều mặc áo giáp đen, trên đó còn thêu Hắc Long, hông đeo trường kiểm.
Những áo giáp này là Tổ Quỳnh đặc biệt vì họ mà chế tạo ra, mặc dù không phải vật tốt gì nhưng cũng là lọa áo giáp không tệ với bọn họ rồi.
"Quân Hắc Long tham kiếm chủ soái". Âm thanh vang dội vang lên.
Các quân đội khác thấy trận thế này cũng bị dọa cho sợ. Giang Cung Tuấn nhìn bốn mươi đại quân trước mặt, vẻ mặt mang theo tia hài lòng.
Những quân nhân này nhiều năm trước tiến vào tiên phủ, tu luyện trong phòng thời gian của tiên phủ. Đây là Giang Cung Tuấn đặc biệt chuẩn bị cho tận thế, có điều vẫn chưa sử dụng cho đến hiện tại.
Anh muốn uy hiểm thiên hạ, thông báo cho thiên hạ, Đoan Hùng, Long Quốc cũng không phải năm bè bảy mảng, mà có quân đội siêu cấp bảo vệ.
"Chị Tổ Quỳnh, bốn mươi vạn đại quân tạo thành trận pháp, có thể chống đỡ cường giả cấp gì?" Giang Cung Tuấn kết nối với Tổ Quỳnh ở tiên phủ.
Tổ Quỳnh nói: "Này thì không biết, nhưng đánh giết một vị tiên thì hẳn là không có vấn đề gì"
"Mạnh vậy sao?" Giang Cung Tuấn kinh ngạc.
"Đương nhiên. Tổ Quỳnh nói: "Trận pháp mà họ tạo thành là Cửu thiên diệt thần, đây chính là trận pháp vang danh lừng lẫy từ thời thượng cổ. Trận pháp này có thể chồng lên thực lực của tất cả mọi người, thông qua tứ đại thủ lĩnh hoàn toàn triển khai ra, lực lượng có thể hủy thiên địa"
Giang Cung Tuấn hiểu rõ trận pháp này vì trước đó anh đã học rồi.
Có điều, anh còn chưa biết rốt cuộc trận pháp này mạnh cỡ nào.
"Vương, bây giờ quân địch đột kích, xin hãy hạ lệnh" Tướng quân trấn thủ Đông Hải nói.

Không bao lâu sau.
"Báo"
Một thủ hạ vọt tới, quỳ một chân xuống đất, nói: "Đại nhân Bảo Văn, phía trước xuất hiện quân đội, những đội quân này bay trên trời tiến tới, hắn là tu sĩ"
"Hả?"
Bảo Cảnh đứng bật dậy khỏi ghế.
"Quân đội?"
"Vâng."
"Có bao nhiêu người?"
"Đại khái mấy trăm nghìn, khí tức đều mạnh, ít nhất là cảnh siêu phàm, cao hơn quân ta.
Nghe vậy, Bảo Cảnh nhíu mày.
Mấy trăm nghìn quân đội cảnh siêu phàm?
Trong tầm hiểu biết của ông ta, mặc dù Đoan Hùng có không ít tu sĩ, nhưng thực lực đều rất yếu, mấy người mạnh nhất cũng chỉ tới cảnh siêu phàm. Về phần những người khác, ngay cả cửu cảnh cũng chưa bước vào, làm sao lại có nhiều tụ sĩ mạnh như vậy.
Bên này ông ta cũng có quân đội là tu sĩ, nhưng thực lực không cao, ngay cả cảnh siêu phàm còn chưa tới.
"Đại khái một giờ, hai quần sẽ chạm mặt"
"Đã biết, xuống đi"
Bảo Cảnh cơ hơi ngừng tay.
Sau đó, ông ta lập tức liên hệ với Bảo Văn ở núi Bất Chu.
"Tông chủ, Đoan Hùng đã sớm có chuẩn bị, có đội quân mấy trăm nghìn người cảnh siêu phàm, dựa vào thực lực của thuộc hại bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ. Xin tông chủ phái cường giả tiên cảnh đến tham chiến."
Sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt Bảo Văn cũng trở nên nghiêm trọng.
Quân đội có mấy trăm nghìn tu sĩ cấp siêu phàm?
Từ bao giờ mà Đoan Hùng xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy?
Ông ta hỏi: "Tin tình báo chuẩn xác chứ?"
"Thưa ông chủ, chuẩn xác ạ" "Được, tôi biết rồi."
Bảo Văn cúp điện thoại.
Sau đó ông ta rời khỏi đại điện đi đến vườn sau.
Sau vườn có một gian phòng, trong phòng truyền đến âm thanh kỳ quái, là tiếng thở dốc của phụ nữ.
Bảo Văn xuất hiện ở cửa phòng, khẽ nhíu mày, sau đó, ông ta vẫn gõ cửa.
"Ai thế?"
Trong phòng truyền đến tiếng mắng bất mãn.
"Là ông" Bảo Văn lên tiếng.
"Chờ đấy"
Mấy phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông chừng bốn mươi bước ra, ông ta không mặc quần áo: "Không biết cháu đang làm việc à, sao lại tìm cháu lúc này?"
Bảo Văn nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: "Bến Đoan Hùng xuất hiện đại quân mấy trăm nghìn tu sĩ, người ông phải đi không phải là đối thủ, bây giờ cần cháu ra mặt, diệt đám đại quân đó.
Người đàn ông hỏi: "Thực lực ở cảnh giới gì?" Bảo Văn nói: "Đại khái là siêu phàm"
Nghe vậy, tên đàn ông kia ra vẻ khó chịu, nói: "Bảo cháu đi đối phó với tu sĩ cảnh siêu phàm, lời này mà truyền ra thì mặt cháu biết đặt hướng nào?"
Bảo Văn nói: "Bây giờ không phải là lúc quản những việc này, nhất định phải diệt Đoan Hùng và Long Quốc, như vậy mới có thể ép Giang Cung Tuấn ra tay. Giang Cung Tuấn mà ra tay thì sẽ có lý do xử cậu ta, ông tin dựa vào thực lực của cháu, không khó để bắt được Giang Cung Tuấn."
Tên kia nói: "Cái thằng quái thai Giang Cung Tuần này, trên người có được bảo bối Luyến Bá vô tận, một khi nó thi triển ra thì ngay cả cháu cũng không chống lại được, có điều nếu đối mặt với cháu thì nó sẽ không có thời gian mà thi triển".
"Nhanh đi tới đi"

Cháu trai của Bảo Văn.
Mặc dù bối cảnh không cao như Bảo Văn nhưng thực lực không kém Bảo Văn.
Bảo Bác khoát tay, nói: "Đứng lên nói"
"Vâng."
Bảo Cảnh đứng lên.
Bảo Bác hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"
Bảo Cảnh đáp: "Đoan Hùng có mấy trăm nghìn tu sĩ chạy tới khu vực biển, dựa theo tốc độ này thì đại khái sai hai mươi phút có thể gặp."
- --------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.