Chương trước
Chương sau
Thương giới là thế giới đầu tiên có phong ấn, thế giới này lớn hơn trái đất rất nhiều.
Trước một ngôi nhà gỗ ở Thương giới, một ông già đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trước nhà.
Ông ta là cường giả số một trong Thương giới, cũng chính là thầy của Thần Tử và là người sáng lập ra Kiếm thuật Bốn Mùa, ông ta có rất nhiều danh xưng trong Thương giới.
Có người gọi là Tôn giả Bốn Mùa.
Có người gọi đó là ông cụ Bốn Mùa.
Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trước mặt ông ta còn có một người thanh niên đang đứng, người thanh niên đó khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc một chiếc áo choàng dài màu xám, trên lưng đeo một thanh kiếm dài.
“Ngọn đèn linh hồn của Thần Tử đã bị tắt, cũng có nghĩa là cậu ta đã chết rồi.” Tôn giả Bốn Mùa nói.
Khuôn mặt già nua của ông ta đầy tức giận: “Thầy không biết cậu ta gặp phải chuyện gì trên trái đất và đã trải qua những gì, nhưng Thần Tử là đệ tử yêu quý nhất của thầy, Tiềm Mạc, thầy có thể cảm nhận được sẽ có một tạo hóa lớn trên trái đất. Hơn nữa phong ấn sẽ được nới lỏng, đến lúc đó sẽ có thể dễ dàng xuyên qua phong ấn mà xuất hiện trên trái đất”
“Thầy phải con xuống trái đất tranh đoạt lấy phong ấn, đồng thời dò hỏi về sự thật cái chết của Thần Tử, cho dù là do ai gây ra cũng giết không tha”.
“Vâng.” Tiềm Mạc quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt kiên quyết nói: “Đệ tử sẽ không để cho Thần Thần Tử”
“Ừ” Tôn giả Bốn Mùa chậm rãi gật đầu.
“Có lẽ vẫn còn một chút thời gian trước khi phong ấn được nới lỏng. Con vẫn luôn muốn học Kiếm pháp Bốn Mùa, hôm nay thầy sẽ dạy Kiểm pháp Bốn Mùa cho con.”
Ở thế giới khác.
Các siêu cấp cường giả của các thế giới khác đã cảm nhận được sẽ có một tạo hóa lớn trên trái đất, một khi có được tạo hóa này, cá chép sẽ hóa rồng và bay lên trời.
Cường giả của tất cả các thế giới lớn đều phải những đệ tử mạnh nhất của họ, chờ phong ấn nới lỏng, sẽ đi đến trái đất để tranh giành tạo hóa mạnh nhất.
Vào lúc này, trong Tiên phủ, Khí Linh đứng trên đỉnh núi, ngây người nhìn tình hình thế giới bên ngoài.
Có một sự căng cứng hiếm có trong vẻ mặt của anh ta.
“Khí Linh Tổ Quỳnh xuất hiện, nhìn anh ta và hỏi: “Sao vậy, em rất lo lắng”
“Sắp loạn rồi.” Khí Linh vẻ mặt căng thẳng.
“Hả?” Tổ Quỳnh tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khí Linh hỏi: “Sao, chẳng lẽ cô không cảm nhận được ư?”
Nghe vậy Tổ Quỳnh lập tức nghiêm túc cảm nhận, một lúc sau, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự kinh ngạc: “Đây, đây là một tạo hóa lớn”.
“Đúng vậy, là tạo hóa lớn” Khí Linh nhẹ giọng nói: “Phong ấn được nới lỏng, Thiên Kiều phong ấn trong lòng đất Tam Thiên sẽ tụ hội trên trái đất để tranh đoạt tạo hóa này. Với thực lực hiện tại của các võ giả trên trái đất, ngay cả việc đối đầu với một Thiên Kiều cũng rất khó khăn, huống chi là đối đầu với Thiên Kiều của thế giới Tam Thiên. Không biết lần này chủ nhân có thể đứng ra bộ lộ tài năng giữa rất nhiều Thiên Kiêu để giành lấy tạo hóa lần này hay không”
“Tạo hóa diễn ra, thảm họa cũng sẽ xảy ra. Thảm họa đầu tiên của loài người trên trái đất cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Sau thảm họa này, số lượng người trên trái đất sẽ giảm nhanh chóng.
Hy vọng rằng loài người trên trái đất có thể nhanh chóng thích nghi với môi trường mới.” Khí Linh lo lắng nói.
Tổ Quỳnh vẻ mặt lãnh đạm nói: “Không có gì phải lo lắng. Cho dù có chết, cũng sẽ không chết quá nhiều người. Ôi, chỉ tiếc là tôi đã bị hạn chế bởi tuổi tác, nếu không tôi cũng muốn đi tranh giành tạo hóa này”
Khí Linh nói: “Bốn thảm họa xuất hiện, phong ấn được mở ra, không biết trên đời này ai mới là người may mắn có thể mở phong ấn và nhận được món quà trời ban”
Giang Cung Tuấn không biết rằng sẽ có một tạo hóa lớn thực sự trên trái đất.
Anh không biết rằng sau một thời gian nữa, những Thiên Kiêu thực sự của thế giới Tam thiên sẽ xuất hiện trên trái đất.
Người xuất hiện lần này là Thiên Kiêu thực sự, không phải là người mà Thần Tử, Hoang Hồng Hà có thể so sánh được. Anh không biết rằng thảm họa đầu tiên của trái đất đang đến.
Lúc này, anh đang trên máy bay đi đến Tử Đằng.
Máy bay đáp xuống khu quân sự Tử Đằng, anh xuống máy bay, bước ra khỏi khu quân sự và chạy nhanh đến nhà họ Đường.
Ngay khi rời khỏi khu quân sự, một bóng người đã chặn đường anh. Đó là một người phụ nữ, cô ta quay lưng về phía Giang Cung Tuấn, mặc một chiếc váy trắng và mái tóc đen dài.
Cô ta quay người lại, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú.
Giang Cung Tuấn giật mình, vội vàng bước tới hỏi: “Chị thủ hộ, sao chị lại đến Tử Đằng?”
Người này không phải là ai khác mà chính là thủ hộ của Tàng Kinh Các của trái đất, cô ta nhìn Giang Cung Tuấn và nói: “Lần này đến tìm cậu là vì có chuyện muốn thông báo cho cậu biết”
“Ừ, chị nói đi.” Giang Cung Tuấn vẻ mặt nghiêm túc nhìn người thủ hộ.
“Chúng ta vừa đi vừa nói” Người thủ hộ bước về phía trước.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi theo, hỏi: “Chị, rốt cuộc là có chuyện gì mà chị phải đích thân đến đây để thông báo?”
Người thủ hộ hỏi: “Cậu có biết để mở phong ấn, loài người trên trái đất cần phải trải qua bốn lần thảm họa không?”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ, tôi có từng nghe Bách Hiểu Sinh nói, lúc đó Bách Hiểu Sinh còn tưởng rằng bốn thảm họa này là do Tứ Thụy Thú ra đời nữa.”
Người thủ hộ nói: “Những gì Bách Hiểu Sinh biết chỉ là những gì thầy của ông ta nói. Thầy của ông ta không hiểu rõ những điều này. Bốn thảm họa xuất hiện thì sẽ có bốn tạo hóa lớn. Tôi có thể cảm nhận được chẳng bao lâu nữa, thảm họa đầu tiên sẽ xuất hiện, đồng nghĩa với việc sẽ có một tạo hóa lớn”.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sửng sốt. Cái mà anh quan tâm không phải là tạo hóa gì đó, mà là thảm họa. Vẻ mặt anh căng thẳng và hỏi, “Thảm họa đầu tiên là gì vậy chị?”
Người thủ hộ nói: “Những thay đổi thực sự trên thế giới, những thay đổi lớn của môi trường trái đất, cơn mưa đen từ bầu trời sẽ mang theo vô số vi rút ngoài hành tinh. Người thích nghi được sẽ thay đổi vóc dáng vì vi rút, còn những người không thích nghi được sẽ chết trong thảm họa này.”
Người thủ hộ nói ngắn gọn tình hình chung của thảm họa đầu tiên. “Tóm lại, đây là sự thay đổi đầu tiên của trái đất, cũng chính là điềm báo phong ấn sẽ mở ra”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm nghị. Anh không ngờ rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
“Có nhiều người chết không?” Anh hỏi.
Người thủ hộ khẽ gật đầu: “Đương nhiên, thảm họa đầu tiên sẽ loại bỏ khoảng một phần ba số lượng loài người, khoảng một phần ba loài người sẽ chết trong trận mưa đen này. Thảm họa đầu tiên này còn được gọi là thiên tai”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, anh thực sự hoảng sợ.
Người thu hộ an ủi: “Đừng quá lo lắng. Mặc dù bốn thảm họa lớn rất đáng sợ, nhưng chúng sẽ không tiêu diệt hoàn toàn loài người trên trái đất. Những gì còn lại sẽ càng mạnh mẽ hơn mà thôi.”
Giang Cung Tuấn lo lắng hỏi: “Có cách nào tránh được không?”
Người thu hộ lắc đầu: “Không”
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Vậy tạo hóa sẽ xuất hiện sau cái này là cái gì?”
Người thủ hộ khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết rằng, có được tạo hóa và tạo hóa tốt này sẽ có thể cá chép hóa rồng bay lên trời, sau này sẽ trở thành cường giả mạnh nhất thế giới trong.”
Cô ta dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, tôi đến tìm cậu là vì hi vọng cậu có thể có được tạo hóa này. Nhất định phải giành được tạo hóa này, cho dù là cậu hay là Đường Sở Vi giành được đều được. Tóm lại, không thể rơi vào tay người ngoại tộc, nếu không đó sẽ là một thảm họa cho loài người trên trái đất”
Thấy người thủ hộ nghiêm túc như vậy, Giang Cung Tuấn trịnh trọng gật đầu, nói: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.