Đường Sở Vi biết, võ giả đi ra biển trong lòng đều có quý, đều muốn có được máu rồng, lấy được bảo vật trên thân rồng chiếm làm của riêng.
Đây là cảnh mà cô không muốn thấy nhất.
Cô nghĩ mình đã dẫn bao nhiêu người đi thì phải mang đủ bấy nhiêu người về.
Nếu như sự việc thật sự vượt ra khỏi phạm vi năng lực của cô, vậy thì cô cũng không còn cách nào khác.
Giang Thời nhìn Đường Sở Vi, nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, cũng có chút không đành lòng.
Ông ấy thở dài nói: “Haizz, Vị Vi, cháu vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa nói đến những người khác, chỉ nói đến Thiên, đến Lôi Vương thôi, cháu cho rằng bọn họ thật sự sẽ nghe lời của cháu sao? Bây giờ bọn họ sở dĩ nghe lời của cháu, mục đích chỉ là vì giết được rồng mà thôi.”
“Một khi đã giết chết được rồng, bọn họ sẽ lập tức ra tay”
Nghe vậy, Đường Sở Vi im lặng.
Bây giờ, cô cũng có chút không muốn quản chuyện của giới cổ võ.
Cô chỉ cần bảo đảm những quân nhân trên du thuyền bình an trở về là được.
Về phần những cổ võ giả này, vì tranh đoạt máu rồng, sẽ đánh nhau thành cái dạng gì thì cũng không hề liên quan đến cô.
Cô không nói thêm một lời nào nữa.
Du thuyền nhỏ lướt nhanh trên mặt biển.
Lúc này, trên hải đảo.
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên tảng đá bên bờ biển, trong miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn chằm chằm về phía những bọt nước trên mặt biển.
Nhìn một lúc, anh thấy ở phía xa, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-xuat-kich/1702046/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.