Đường Sở Vi không còn tâm nguyện nào khác.
Mạng sống của cô giờ có hạn, sinh cho Giang Cung Tuấn một đứa nhỏ, để lại kết tinh tình yêu của hai người, như thế là đủ rồi.
Giang Cung Tuần nhìn cô, chắc như định đóng cột nói: “Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, anh giờ đã mất tám mươi mốt kim nghịch thiên, chờ anh tìm lại được tám mươi mốt kim nghịch thiên, dùng tám mươi mốt kim nghịch thiên này, nói không chừng có thể giúp em kéo dài sinh mạng, kích thích máu sản sinh, để máu trong cơ thể của em khôi phục bình thường”
Đưởng Sở Vi im lặng.
Sức khỏe của cô, cô biết.
Máu của cô đã hòa quyện cùng với máu rùa.
Máu của cô, đã bị máu rùa đồng hóa, máu ban đầu của cô, đã bị máu rồng nuốt trọn.
Bây giờ cô đã hấp thu hết tất cả sức mạnh trong máu rùa, máu của cô đã biến dị, bây giờ không còn chức năng tái tạo, dựa vào lượng máu còn lại bây giờ, duy trì không được bao lâu nữa.
Cho dù có tám mươi mốt kim nghịch thiên thần kỳ đi chăng nữa, thì cũng không thể khiến máu của cô tái tạo được.
Mà máu của cô, thiên hạ này chỉ có một.
Người khác không thể truyền máu cho cô được.
Thế nhưng, cô không nói, cô không muốn dập tắt hy vọng của Giang Cung Tuấn.
Con người, cần phải có hy vọng, mới có thể sống được.
Nếu không còn hy vọng, như vậy sẽ gục ngã không gượng dậy nổi.
Cô không muốn Giang Cung Tuấn biến thành như vậy.
Trong mấy ngày kế tiếp, Giang Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-xuat-kich/1701953/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.