Buổi tối hôm nay, thủ đô lộn xộn.
Hội trường lớn xuất hiện kẻ trộm, gây ra chuyện lớn, Quân Xích Diễm ra tay mới bắt được đám kẻ trộm này.
Nhưng mà ngay sau đó, toàn thành bị phong tỏa.
Xe cảnh sát, xe quân đội không ngừng chạy, các giao lệ lớn được đặt trạm canh gác.
Dân trong thành phố cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong nhà.
Quân Xích Diễm tìm tòi cả đêm trong thành, nhưng lại vẫn không tìm ra được Độc Bộ Vân.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Đêm, lặng yên không một tiếng động mà trôi đi.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn còn đang hôn mê, đã bị Hứa Linh đánh thức.
Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Hứa Linh đã cầm bữa sáng đặt lên bàn, anh câm lấy di động ở bên cạnh mở ra xem, phát hiện hiện tại đã là 10 giờ sáng.
“Đã 10 giờ sáng rồi cơ à, giấc ngủ này dài thật, hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ngủ ngon như vậy.”
“Đói bụng rồi chứ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rôi đây.” Hứa Linh bưng bát, cầm chiếc đũa, có vẻ định đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vội vàng cầm lấy, nói: “Tự tôi ăn là được, tôi sắp phải về thành phố Tử Đằng rôi, nếu mà quen như vậy, sau khi vê thành phố Tử Đăng, không có cô thì tôi phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi cùng anh trở vê thôi, chỉ cân anh không chê, tôi sẽ chăm sóc anh cả đời”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Cung Tuấn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-xuat-kich/1701532/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.