Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ Thiên Tử đã kể một câu chuyện cũ.
Anh ta kể về nguồn gốc của bốn gia tộc lớn.
Bốn dòng họ lớn có nguồn gốc từ hàng nghìn năm trước.
“Chiêu Tử Vương?”
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Không có ghi chép nào về nhân vật này trong lịch sử.
Anh nhìn Thiên Tử, dò hỏi: “Chiêu Tử Vương rốt cuộc là ai?”
Thiên Tử lắc đầu.
tôi còn không biết, người ta bảo tôi cái gì, ở đây có hiểu lầm gì không?”
Thiên Tử vội vàng biện hộ.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều.
Mặc dù Thiên Tử phủ nhận, nhưng anh biết rằng chiếc hộp đã bị người của Thiên Tử cướp đi.
Người này tên là Truy Hải, sức mạnh rất lớn, là thuộc hạ của Thiên Tử.
Đan Thiến cũng một mực nghe.
Nghe những câu chuyện cũ này, cô cũng rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Bí mật ấn chứa trong bốn bức tranh mà Chiêu Tử Vương để lại là gì?”
Thiên Tử giơ tay.
Giang Vũ Bảo liếc nhìn hai người một cái, thản nhiên nói: “Nói cho mọi người biết cũng không khó, nhà họ Giang đã lưu truyền câu này hàng nghìn năm, nếu giải được bí mật Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thì có thể có được bất tử”
“A”
Giang Cung Tuấn quay lại cười.
“Bất tử?”
“Điều này sao có thể được?”
Anh là một sinh viên y học, hơn nữa anh cực kỳ thông thạo về Đông y.
Anh biết rằng tất cả các tế bào của con người đều có tuổi thọ, anh sử dụng Đông y của mình, nhưng nhiều lắm cũng chỉ được trăm tuổi.
Bây giờ Giang Vũ Bảo nói những điều vô lý như bất tử với anh.
“Thật hay giả?” Vẻ mặt Đan Thiến kinh ngạc.
Giang Vũ Bảo lắc đầu nói: “Làm sao tôi biết được, đây chỉ là lời gia tộc lưu truyên, ngày xưa vua Tần xuống biển tìm tiên dược, cũng có Minh Hoàng Ngũ Thái Sơn thờ cúng cầu bất tử, đề tài nói về bất tử trong lịch sử hàng nghìn năm của Đại Lan, đề tài nói về bất tử là ba ngày ba đêm đều không nói đùa”
Nói đến đây, Giang Vũ Bảo hừ lạnh một tiếng.
“Tôi cùng nói các cậu nói này nọ làm gì”
Anh ta ngậm miệng lại, không cần phải nhiều lời nữa”
Giang Cung Tuấn cũng đang suy nghĩ.
Thiên Tử nghĩ, lời nói của Giang Vũ Bảo là thật hay giả.
Bầu không khí tại hiện trường rơi vào trạng thái khác biệt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Trong nháy mắt, hơn nửa giờ trôi qua.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Vũ Bảo vang lên, anh ta trả lời cuộc gọi.
“Cậu chủ, đồ vật đã có trong tay.”
Giang Vũ Bảo không nói gì, cúp điện thoại, đứng lên bước đi.
Giang Cung Tuấn trực tiếp đứng dậy, chặn trước mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu đã có được thứ mình muốn, thả Đường Sở Vi, nếu không hôm nay cậu đừng có mơ rời khỏi nơi này”
“Cặn bã, chi bằng anh cũng muốn ngăn cản tôi?”
Giang Vũ Bảo sắc mặt trầm xuống, hơi thở đáng sợ phát ra từ trên người anh ta, giơ tay lên có thể di chuyển, liền hướng về phía Giang Cung Tuấn rồi đập vào người anh Giang Cung Tuấn giơ tay ngăn lại “Cặn bã, cậu còn dám đánh lại, cậu muốn Đường Sở Vị chết sao?”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lập tức dừng tay.
Anh đấm vào ngực, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, đứng không vững, đột nhiên liền ngã xuống đất, trên mặt với vẻ đau khố Anh đứng lên khó khăn.
Giang Vũ Bảo từng bước đi về phía anh.
“Làm gì vậy?”
Đúng lúc Đan Thiến đứng lên, ngăn trước mặt Giang Vũ Bảo, nói: “Nói như thế nào cũng đều là một nhà, có gì thì nói chuyện không được à, không nên đánh nhau.”
“Hừ”
Giang Vũ Bảo nhìn Giang Cung Tuấn đứng lên, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, hôm nay thả anh đi, anh còn sống tốt, gia tộc họ Giang sớm muộn gì cũng sẽ tìm được anh, loại bỏ kẻ phản bội trong gia tộc.”
Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi.
“Thả Đường Sở Vi.” Giang Cung Tuấn quát.
“Haha…”
Giang Vũ Bảo cười lớn: “Muốn cứu Đường Sở Vi, vậy xem anh có năng lực hay không, bây giờ anh lập tức quay về thành phố Tử Đảng, có lẽ còn có thể cứu được, nếu quá muộn, thì đợi thí thể của Đường Sở Vi đi”
Giang Vũ Bạch cười lớn rời đi.
Giang Cung Tuấn nắm chặt tay, mặt nổi gân xanh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
“Giang Vũ Bảo, tôi cảnh cáo cậu, cô ấy mà thiếu một sợi tóc, tôi sẽ nghiền nát cậu”
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi Đan Thiến cũng theo anh rời đi, Thiên Tử ngôi nghỉ mát ở trong chòi, nhìn mọi người rời đi, rót một tách trà, khẽ lẩm bẩm: “Đồ vật này rơi vào nhà họ Giang, nếu muốn đoạt lại thì phiên phức, có điều, còn hơn vào trong tay Giang Cung Tuấn”
Giang Cung Tuấn phải chết Giang Cung Tuấn chưa chết, kế hoạch của anh ta không thể tiến hành Nhưng nếu chiếc hộp vẫn năm trong tay Giang Cung Tuấn, như vậy Giang Cung Tuấn không thể chết Cho nên, anh ta nghĩ ra một cách.
Truyền bá tin tức, để cho tin tức truyền cho nhà họ Giang, làm cho người nhà ra mặt, lấy lại chiếc hộp.
Dù sao Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong nhà họ Giang, với những thứ gì đó trong hộp, như vậy có thể giải được những bí mật trong bức tranh.
Khi kế hoạch của anh ta thành công, còn tìm cách cướp lấy Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, thậm chí chiếm bản đồ kho báu trong tay các gia tộc khác, giải đáp bí mật nghìn năm của Chiêu Tử Vương.
“Bât tử, thật sự là làm cho người ta mong đợi.”
Thiên Tử nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chợt lấy ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số bí ẩn.
“Có thể thực hiện kế hoạch”
“Được”
Trong điện thoại, một âm thanh khàn khàn truyền đến.
————–
Chương 333: Anh hùng cứu mỹ nhân Giang Cung Tuấn vừa rời khỏi biệt thự Thiên Tử liền gọi điện thoại cho Mộc Ninh.
“Lập tức đi điêu tra tung tích của Đường Sở Vi cho tôi, tôi sẽ mau chóng quay về”.
Dặn dò xong, anh cúp máy rồi ngồi lên máy bay tư nhân của Đan Chiến trở về thành phố Tử Đăng.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, khi trời vẫn còn chưa tối hẳn, anh đã có mặt tại Tử Đằng. Vừa bước xuống máy bay, anh gọi ngay cho Mộc Ninh.
“Tìm ra chưa, cô ấy hiện giờ đang ở đâu?”
Điện thoại truyền đến tiếng của Mộc Ninh: “boss, vẫn chưa tìm thấy cô ấy, cho tôi một chút thời gian tôi nhất định sẽ điều tra ra”.
“Càng nhanh càng tốt”.
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Đan Thiến ở bên cạnh kéo kéo tay anh thì thầm: “Anh Cung Tuấn, chắc chắn không có chuyện gì đâu, anh đừng lo”.
“Hy vọng là thế”.
Vẻ mặt anh trâm lắng đến đáng sợ: “Nếu Sở Vi mất đi một cọng lông thôi, Giang Vũ Bảo anh đừng hòng sống yên thân”.
Giang Cung Tuấn biết, bây giờ sốt ruột đến mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì, anh chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi mà thôi. Chớp mắt đã một tiếng đông hồ trôi qua, nhưng đối với anh, một tiếng này dài đằng đăng như cả thế kỷ. Lúc này đột nhiên điện thoại rung lên, anh nhanh chóng bắt máy, sốt sắng hỏi: “Sao rồi?”
“Tìm được rồi, Đường Sở Vi vừa mới được đưa đến bệnh viện”.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh sửng sốt hỏi.
Đưa đến bệnh viện ư? Cô ấy rơi vào tay tên Giang Vũ Bảo mà, ai đưa cô ấy đến bệnh viện?
“Cụ thể thế nào tôi cũng không biết”.
“Ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện thành phố”.
Giang Cung Tuấn tắt điện thoại, đi thẳng đến bệnh viện thành phố, không bao lâu sau thì tới nơi.
Bệnh viện thành phố, phòng phẫu thuật.
Trước cửa phòng phẫu thuật có một người đàn ông trẻ tuổi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đứng dựa vào tường. Khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn vội vội vàng vàng bước đến, khóe miệng anh ta nhếch lên, nở một nụ cười châm biếm: “Giang Cung Tuấn, anh chậm chạp thật đấy!”
“Giang Vũ Bảo?”
Giang Cung Tuấn đi tới túm lấy người anh ta, lạnh lùng nói: “Anh đang giở trò quái gì vậy?”
“Này Giang Cung Tuấn, anh đang làm gì thế, còn không mau buông tôi ra, tôi thì có thể giở trò gì chứ. Tôi chỉ thấy Đường Sở Vi rất xinh đẹp, muốn chơi đùa cô ta một chút nên mới chạy đến thành phố này, đúng lúc cô ấy gặp nạn nên tôi ra tay giúp đỡ thôi”.
“Anh…” Giang Cung Tuần tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật.
Anh đường đường là một đại tướng quân đội, chỉ huy của cả triệu quân tướng Hắc Long, vậy mà lại bị một tên không ra gì như anh ta quay như chong chóng.
“Tôi cảnh cáo anh, tránh xa cô ấy một chút, bảng không…
“Ồ, Giang Vũ Bảo cười nhạt: “Giang Cung Tuấn, anh với cô ấy đã ly hôn rồi, bây giờ Đường Sở Vi cũng chẳng phải vợ của anh. Chỉ có điều anh đúng là một tên vô dụng, kết hôn rồi ở cùng với nhau lâu như thế mà cô ấy vẫn còn trong trắng”.
Giang Cung Tuần hít một hơi sâu, cỗ gắng giữ bình tĩnh. Anh buông Giang Vũ Bảo ra, xoay người ngôi xuống dãy ghế ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Giang Vũ Bảo chỉnh lại quân áo của mình, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt. Đan Thiến cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nảm lấy tay anh.
Rất nhanh sau đó, Đường Sở Vi đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, người cô đều không sao nhưng trên mặt có một vết thương đã được xử lý qua.
Khi cô vừa được đẩy ra khỏi phòng, Giang Cung Tuấn lập tức đứng dậy đi đến chỗ cô, lo lắng nói: “Sở Vi, em có sao không?”
Nhìn thấy anh, khuôn mặt Đường Sở Vi lập tức chùng xuống đáp: “Giang Cung Tuấn, sao anh lại ở đây, anh đẹp trai lúc nãy đã cứu tôi đâu?”
Đường Sở Vi bị bắt cóc, trên mặt bị xước một miếng. Mắt bị bịt lại không thấy một tia sáng, gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa.
Trong lúc tuyệt vọng nhất vì không ai giúp đỡ, đột nhiên miếng vải quấn quang mắt cô được gỡ xuống. Cô nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, giọng nói lại cực kỳ ấm áp quan tâm hỏi han cô: “
Không sao chứ, tôi đưa cô đến bệnh viện”.
“Người đẹp, tôi vẫn còn ở đây nè”.
Giang Vũ Bảo bước đến, không thèm để ý đến ánh mắt của Giang Cung Tuấn đang nhìn mình, nói: “Người này là ai vậy, dường như anh ta rất có ác cảm với tôi, chẳng qua là tôi tình cờ đi qua khu ngoại ô thành phố, nhìn thấy một đám người lén la lén lút, nên mới tiện tay cứu cô thôi”.
“Cảm ơn anh”.
Đường Sở Vi muốn ngồi dậy nhưng trên mặt vẫn còn vết thương, cử động một chút là chạm vào vết thương, đau đớn thốt lên. Bác sĩ liền nói: “Vết thương vừa mới được băng bó, đừng động đậy”.
Lúc này cô mới nắm yên.
“Nếu cô đã không sao rồi thì tôi đi đây”.
Giang Vũ Bảo xoay người đi.
“Anh đẹp trai, đợi đã”. Đường Sở vi lên tiếng.

“Có câu này của cô, tôi có thể yên tâm rồi, tôi đã giúp cô làm xong thủ tục nhập viện, là phòng vip, với lại tôi cũng từng học qua cỏng việc của một y tá, nếu cô không ngại, tôi có thể chăm sóc cho cô một vài ngày?”
Đường Sở Vi vui vẻ lập tức đáp: “Việc này liệu có tiện không?
“Tôi cũng không có việc gì để làm cả, hơn nữa được phục vụ người đẹp là niềm vinh dự của tôi”.
“Vậy cảm ơn anh”
Giang Cung Tuấn đứng ở bên cạnh, đôi mắt đỏ rực, bừng bừng tức giận.
Bác sĩ đẩy Đường Sở Vi đi đến phòng bệnh Giang Vũ Bảo liếc Giang Cung Tuấn một cái rồi nhếch mép cười thì thâm nói: “Giang Cung Tuấn, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Đường Sở Vi thật tốt để cô ấy can tâm tình nguyện yêu tôi, lên giường với tôi, sau đó mới nói ra chân tướng sự việc rồi vứt bỏ vứt bỏ cô ấy”
“Hahaha~”. Anh ta cười lớn rời đi.
Giang Cung Tuấn năm chặt nắm tay lại. Đan Thiến nhận thấy Giang Cung Tuấn sáp nổi trận lôi đình, cô lập tức kéo anh lại khuyên: “Anh Cung Tuấn, anh không được xuống tay với anh ta, thế lực nhà họ Giang cực kì mạnh, gây chiến với bọn chỉ khiến anh gặp thêm phiền phức thôi Anh hít một hơi thật sâu, đè nén cơn phần nộ của mình xuống rồi đi theo bọn họ vào phòng bệnh.
Phòng chăm sóc đặc biệt Đường Sở Vi đang năm trên giường bệnh còn Giang Vũ Bảo ngồi ngay bền cạnh nhìn cô. Khuôn mặt Đường Sở Vi bất giác đỏ lên: ” Anh, anh nhìn tôi làm gì vậy?”
Giang Vũ Bảo cười nói: “Người đẹp mà, ngảm cho bổ măt”
“Tôi, tôi thành ra thế này rồi, còn đẹp gì nữa”
Đường Sở Vi có chút ngượng ngùng đáp.
Giang Cung Tuấn vừa bước vào đúng lúc gặp cảnh tượng này. Ánh mát anh lạnh tanh nhìn Giang Vũ Bảo: “Giang Vũ Bảo, đồ anh muốn tôi đã đưa cho anh rồi, rốt cuộc anh muốn gì?”
Giang Bảo Vũ không lên tiếng, Đường Sở Vi liền lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh đến đây làm gì, mau cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấu mặt anh”.
“Đường Sở Vi, mẹ nó em bị ngu sao?” Giang Cung Tuấn tức giận chửi.
“Anh…”
Cô tức giận đến mức cả người run lên bền bật, chỉ vào cánh cửa hét lên: “Anh, Anh mau biến đi cho tôi”.
Thấy thế Giang Bảo Vũ mau chóng an ủi cô: “Người đẹp, đừng tức giận nữa kẻo động đến vết thương, lỡ như bị hở thì sẽ gặp rắc rối đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.