Đường Sở Vi do dự trong chốc lát, nói: “Anh đã cứu con gái của anh ấy, cũng phải lấy chút thù lao chứ, em không muốn dùng chuyện ly hôn để uy hiếp anh, em cảm thấy hai người hợp nhau thì có thể bên nhau, không hợp nhau thì có thể rời đi, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau”
“Anh biết rồi.”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Tuy Đường Sở Vi không nói rằng muốn dùng chuyện ly hôn để uy hiếp anh.
Nhưng những lời cô nói lại rất rõ ràng.
Khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn cảm thấy hơi thất vọng.
Thất vọng vê Đường gia.
Thất vọng về Đường Sở Vi.
Tính tình của Đường gia luôn là như thế, bất kể có trải qua chuyện gì thì cũng không thể thay đổi được.
Mà ngay từ đầu, Đường Sở Vi đã như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng bây giờ, cô dân dần trở nên nịnh bợ giống hệt như Đường gia.
Anh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi, nói một cách nghiêm túc: “Đường Sở Vi, anh giúp em lần cuối, em cần bao nhiêu tiên thì nói đi, giúp em lân này xong, những gì anh nợ em coi như hết, còn vê chuyện tình cảm, em nói đúng, hợp nhau thì ở bên nhau, không hợp thì có thể rời đi”
“Khoảng thời gian này, anh đã rất nỗ lực, nhưng dù anh có làm nhiều như thế nào, cũng không thể vào được trái tim em, trong tim em, anh không có bất kỳ vị trí nào cả.
“Anh cảm thấy, đây không phải là tình yêu.”
Đường Sở Vi không ngờ, Giang Cung Tuấn sẽ nói những điều này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-xuat-kich/1701478/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.