Chương trước
Chương sau
Giang Cung Tuấn đã đi rồi, hiện trường liền im lặng chết người Chỉ có Phi Ưng nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết đau khổ.
Phù!
Rất lâu sau đó, mới truyền đến âm thanh hít thở mạnh.
Phi Ưng là ai?
Ông ta là tổng sĩ quan huấn luyện đội đặc chiến Phi Ưng, thân thủ tuyệt vời, huấn luyện ra đội đặc chiến Phi Ưng danh chấn Hồng Bắc.
Lãnh đạo đội đặc chiến Phi Ưng thi hành vô số nhiệm vụ nguy hiểm.
Mạnh như Phi Ưng, chỉ một chiêu đã bị đánh bại như vậy rồi sao “Nhìn rõ chưa?”
“Đại tướng Hắc Long ra tay như thế nào vậy?”
“Hình như nhìn thấy rồi, ra quyền như này, một quyền đập vào ngực của sĩ quan huấn luyện Phi Ứng.”
Không ít tiếng bình luận vang lên Còn Giang Cung Tuấn, chính là không quan tâm nhiều như vậy.
Anh chỉ là đáp ứng Nhiếp Ngôn đến xem một chút mà thôi.
Sau khi lái xe rời đi, anh nhắn một tin cho Nhiếp Ngôn, để ông ta chuyển lời đến người của quân khu Hồng Bắc, thân phận của anh là hết sức cơ mật, tất cả đều phải ký vào hiệp nghị bảo mật, không được tùy ý tiết lộ thân phận của anh, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp.
Nhiếp Ngôn sau khi nhận được tin tức ông ta đứng nhìn hàng trăm các tinh anh được tuyển chọn từ các đội quân khác nhau phía trước, lớn tiếng nói: “Đại tướng Hắc Long các người cũng đã thấy rồi đó, thân phận của đại tướng hết sức cơ mật, những gì hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu không xử lý theo quân pháp, đã nghe rõ chưa.”
“ Nghe rõ”
Âm thanh dõng dạc vang dội truyền đến.
Giang Cung Tuấn lái xe trở về nhà họ Hà.
Cả đi cả về không đến hai tiếng.
Còn Đường Sở Vi và những người khác vẫn chưa về.
Người nhà họ Hà cũng không chào đón anh, vừa thấy anh đã lạnh mặt, mà anh cũng không thèm tới nịnh bợ họ, anh ngồi ở thêm cửa lớn trong sân chơi game plants and zombies.
Rất nhanh đã đến buổi trưa.
Đường Sở Vi và những người khác ra ngoài đã trở về.
Mà sắp đến giờ dùng cơm, Hà Công Mạnh cũng đã trở vê.
Trong phòng khách nhà họ Hà Một đám hậu bối vây quanh Hà Công Mạnh.
“Anh Công Mạnh, sao rồi, đã nhìn thấy đại tướng Hắc Long chưa?”
“Hắc Long rốt cuộc trông như thế nào vậy?”
“Đại tướng bao nhiêu tuổi rồi, có đẹp trai không?”
Đối mặt với những câu hỏi của hậu bối nhà họ Hà, Hà Công Mạnh không nhịn được nhìn về phía Giang Cung Tuấn đang ngôi ở trên ghế sô pha phía xa, cầm điện thoại thích thú chơi kia, anh ta hít một hơi sâu.
Ai lại có thể nghĩ được rằng Giang Cung Tuấn chính là Hắc Long.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã biết, Nhiếp Ngôn căn bản không phải đến nhà họ Hà vì Đường Sở Vi.
Ông ta đến là vì Giang Cung Tuấn.
Anh ta cũng đã biết vì sao địa vị của Đường Sở Vi ở Tử Đằng lại cao như vậy rồi, bởi vì chông cô là một nhân vật đứng ở đỉnh cao của quyền lực.
Anh ta cũng đã biết, là bởi vì Hắc Long, anh mới có thể được điều tới quân khu.
Tuy rằng bây giờ tạm thời không có cách nào theo chân Nhiếp Ngôn, nhưng anh ta biết sau này tiền đồ của anh ta là vô hạn.
“Anh…”
Anh ta rất muốn nói.
Nhưng anh ta đã ký kết hiệp nghị bảo mật, không thể tiết lộ thân phận của Hắc Long.
“Anh, anh đã ký hiệp nghị bảo mật rồi cho nên không thể tiết lộ thân phận của đại tướng Hắc Long cho mọi người biết, anh có thể khẳng định nói với mấy đứa rằng, đại tướng Hắc Long rất đẹp trai, hơn nữa tuổi tác cũng không hơn anh là bao, quan trọng hơn nữa là anh ấy đã kết hôn rồi, mấy đứa đừng có mà đại trai nữa”
“Gì cơ, đã kết hôn rồi á?”
“Ai mà có phúc vậy chứ, có thể gả cho Hắc Long”
“Ôi, thanh xuân của em đã hết thật rồi”
Không ít phái nữ nhà họ Hà kêu lên ai oán.
Đường Sở Vi cũng rất có hứng thú với Hắc Long, cô nhìn Hà Công Mạnh hỏi: “Đại tướng Hắc Long rốt cuộc trông như thế nào vậy, có thể nói cho em nghe không?”
Hà Công Mạnh nhìn Đường Sở Vi, Giang Cung Tuấn ngay cả Đường Sở Vi cũng không nói hay sao?
“Anh, anh thực sự không thể nói ra được”
Nghe vậy Đường Sở Vi rất lạc lõng.
Giang Cung Tuấn thì bày ra một bộ dạng chuyện không liên quan gì đến mình không cần quan tâm.
Bọn họ dùng bữa trưa tại nhà họ Hà.
Sau bữa trưa, Đường Sở Vi cũng đã rời đi.
Bên ngoài sân nhà họ Hà.
Ở đây tập trung rất nhiều người.
Đây đều là người nhà nhà họ Hà.
Rất nhiều người nhà họ Hà nhìn Giang Cung Tuấn và những người khác rời đi.
Hà Nhược Loan lôi kéo Hà Công Mạnh, kéo anh ta lại một bên, nhỏ giọng hỏi: “ Anh Công Mạnh, anh thực sự đã gặp Hắc Long rồi sao”
“Nhược Loan, em đừng hỏi anh nữa, anh biết em rất sùng bái Hắc Long, nhưng anh đã ký kết hiệp nghị bảo mật, cái gì cũng không được nói ra”
Hà Nhược Loan bĩu môi nói: “Em mới không hiếm lạ gì chuyện anh nói, em chỉ là hỏi anh có thật là gặp được rồi hay không thôi”
“Đương nhiên là thật rồi”Hà Công Mạnh hít một hơi sâu: “Em là không thấy thôi, đại tướng Hắc Long mạnh như thế nào, Phi Ưng mạnh nhất quân khu Hồng Bắc đối với anh ấy chỉ cần không quá một chiêu đã bị hạ gục.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Hà Công Mạnh vẫn cứ nhiệt huyết sôi trào.
Nghe vậy, Hà Nhược Loan chắc chăn rằng Hà Công Mạnh đã gặp được Giang Cung Tuấn rồi.
Phù!
Cô ta cũng nhịn không được hít một hơi.
Thời gian gần đây, làm cho cô ta thấy ngột ngạt kinh khủng.
Cô ta sớm đã biết được thân phận của Giang Cung Tuấn, nhưng lại không thể nói ra được.
Cho đến hôm nay, nhà họ Hà lại lần nữa có người biết được thân phận của Giang Cung Tuấn, cô ta có thể nói chuyện về Giang Cung Tuấn với Hà Công Mạnh rồi.
“Anh Công Mạnh, thực ra, em sớm đã biết được thân phận của Giang Cung Tuấn rồi, anh ấy không chỉ là đại tướng Hắc Long của Nam Cương mà còn là ông chủ đứng sau Thời Đại-thành phố mới của Tử Đằng và trung tâm tài chính Thời Đại, em có thể làm việc ở Thời Đại đều là do Giang Cung Tuấn sắp xếp đó”.
“Hả”?
Hà Công Mạnh há hốc mồm “Em, em đã biết trước rồi sao?”
“Suyt!”
Hà Nhược Loan làm một động tác tay không được nói tơ rồi nhỏ giọng nói: “Anh nhỏ giọng chút, anh muốn cho cả thiên hạ này biết sao”?
Hà Công Mạnh liền ngậm miệng lại.
Nhìn một lượt xung quanh, thấy không có ai đến gần mới nhỏ giọng nói: “Nhược Loan, Giang Cung Tuấn sao lại giấu đi thân phận của mình tiếp cận Sở Vi chứ, anh ấy rốt cuộc muốn làm gì”?
Hà Nhược Loan nói rằng: “Có lẽ anh vẫn chưa biết Giang Cung Tuấn vẫn còn một thân phận khác nữa, anh ấy là người nhà họ Giang 10 năm trước, còn chị Sở Vi 10 năm trước đã lao vào biển lửa cứu anh ấy ra ngoài, anh ấy là đang báo đáp ơn cứu mạng của chị ấy thôi”
Hà Nhược Loan biểu cảm ngưỡng mộ.
Đường Sở Vi thực sự là người con gái hạnh phúc nhất thiên hạ.
Đăng sau cô ấy là một người sống trong kim tự tháp của quyền lực, là sự tồn tại của giàu có.
Hà Công Mạnh hỏi: “Cho dù có là như vậy, cũng không cần thiết phải che giấu thân phận của chính mình chứ?”
Hà Nhược Loan lắc đầu nói: “Có lẽ là anh rể có nỗi khổ tâm riêng thì sao”.
Hai người họ nhỏ giọng bàn luận chuyện của Giang Cung Tuấn.
Còn Giang Cung Tuấn đã lái xe rời đi rồi.
Lúc này, anh đã ở trên đường cao tốc.
Đường Sở Vi ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt tâm tại bất yên.
“Vợ à, em sao vậy cứ ủ rũ không vui thế”?
Đường Sở Vi lúc này mới phản ứng lại: “Không, không sao đâu, anh tập trung lái xe đi, đừng phân tâm”.
“Rõ, tuân lệnh”.
Giang Cung Tuấn tập trung lái xe không hỏi gì nhiều nữa.
Rất nhanh đã về đến Tử Đằng.
Nhưng mà Đường Sở Vi lại không về nhà mà xuống xe bảo Giang Cung Tuấn tự đi về trước.
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì, tự lái xe rời đi.
Sau khi Đường Sở Vi xuống xe, liền bắt taxi nhanh chóng đi đến tập đoàn Giang Long.
Cậu Giang bí ẩn giúp cô nhiều lần như vậy rồi cho nên cô nhất định phải tận mặt cảm ơn anh ta, phải nói rõ với cậu Giang bí ẩn đó không cần phải âm thầm giúp đỡ cô nữa, cô cảm thấy rất hổ thẹn.
Rất nhanh đã tới tập đoàn Giang Long.
Tiếp đón Đường Sở Ví là Tân Nam Tập đoàn Giang Long, phòng tiếp đón khách Tần Nam hỏi: “Cô Sở Vi đến có chuyện gì sao”?
Đường Sở Vi ngồi trên ghế sô-pha nhìn Tần Nam có chút căng thẳng, yết hầu dao động, phát ra âm thanh rất nhỏ: “Cho, cho tôi hỏi chủ tịch có ở đây không, tôi muốn gặp chủ tịch”.
“Gô Sở Vi, chủ tịch hiện không ở đây, có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời đến chủ tịch”.
“Không, không có chuyện gì”.
Đường Sở Vi liền đứng lên rời đi.
Cô vừa mới rời đi, Tân Nam liền thông báo cho Giang Cung Tuấn.
Lúc này, Giang Cung Tuấn đã về đến nhà.
Cả nhà Đường Tấn đã đi biệt thự Cẩm Tú ở khu biệt thự rồi, chỉ còn mỗi Giang Cung Tuấn ở nhà.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế sô-pha, nhìn thấy tin nhắn Tân Nam gửi đến.
“Hóa ra Sở Vi không về nhà là vì muốn tìm cậu Giang bí ẩn, xem ra vị trí của cậu Giang bí ẩn này trong lòng Sở Vi ngày càng cao rồi”. Anh nhỏ giọng lẩm nhẩm.
Việc này cũng là có nguyên nhân cả.
Bởi vì anh âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, còn Đường Sở Vi từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng là do cậu Giang bí ẩn này làm ra, trong lòng có anh ta cũng dễ hiểu thôi.
“Thật phiền phức”
Giang Cung Tuấn xoa xoa thái dương.
Có trách cũng chỉ trách Đường Sở Vi quá xinh đẹp, chỉ cần là đàn ông vừa nhìn đều sẽ động †âm, vậy nên mới gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy.
Anh nghĩ một hồi, lập tức gọi cho Tân Nam.
“Tân Nam, giúp tôi chuẩn bị một chiếc điện thoại hoàn toàn mới, sau đó báo cho Sở Vi tối nay gặp nhau”
Phân phó xong, Giang Cung Tuấn liền tắt điện thoại.
Sau đó gọi cho Ngô Huy phân phó: “Ngô Huy, giúp tôi chuẩn bị một chút tài liệu…”
“Boss, anh muốn chế tạo mặt nạ da người làm gì vậy?”
Ngô Huy vừa nhìn thấy tài liệu liền biết được Giang Cung Tuấn muốn làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.