Tư Đồ Thiên Tuyết nghe được không khỏi nhướng mày " Chàng là nói, chàng hoàn toàn nhớ rõ là nào mấy tôn điêu khắc trước bị lấy đi binh khí? ".
" Không." Đông Phương Huyền Phong nhẹ nhàng lắc đầu, tuấn mỹ tuyệt luân trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười, nói ra nói vân đạm phong khinh lại đều có một phen bừa bãi tư vị " Này không cần nhớ.".
Tư Đồ Thiên Tuyết trầm mặc mà nhìn mắt Đông Phương Huyền Phong, bỗng nhiên có điểm ghen ghét hắn là có khả năng đã gặp qua là không quên được thiên phú, đây là còn có trí nhớ tốt hơn cả nàng.
" Tuyết Nhi không cần ghét tị, nàng chỉ là không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế mà thôi " Đông Phương Huyền Phong như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, lên tiếng nói. Hắn Tuyết Nhi trí nhớ luôn rất tốt chỉ là khi ở bên hắn nàng luôn không nghĩ mà thôi, Tuyết Nhi ỷ lại vào hắn như vậy rất tốt.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe vậy mặt quay đi chỗ khác như trên miệng lại nở nụ cười. Nàng luôn không dựa dẫm vào người khác như từ khi có Phong bên cạnh nàng hình như càng lúc càng lười suy nghĩ, để ý các chi tiết nhỏ nhặt như vậy, vẫn luôn dựa vào hắn.
" Vì cái gì này đó máy móc con rối chỉ đuổi theo chúng ta không bỏ?" Bạch Ngạn suy nghĩ sâu xa lên.
Dựa theo hắn nhiều năm kinh nghiệm tới nói, việc này tuyệt đối có kỳ quặc, nhưng vấn đề đến tột cùng ra ở đâu đâu?.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vuong-gia-yeu-chieu-vuong-phi/3082878/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.