Chương trước
Chương sau
Tân Bách Vinh cũng tức giận nói: “Tân Bách Chiến, tôi biết trước đây tôi đối xử không đúng với Tân Trạm, nhưng tôi đã biết sai rồi. Tân Trạm là giác tỉnh chỉ thể, cái chết của cậu ta là một tổn thất lớn đối với Tân gia. Chẳng lế ở trong mắt anh, Tân Bách Vinh tôi là người không phân biệt được đúng sai sao?”
“Vậy anh đây là có ý gì?” Tân Bách Chiến hừ lạnh nói.
“Hai người đừng cãi nhau nữa”
Tân Bách Châu nghe xong liền đau đầu, vội vàng nói: “Tôi có đọc một quyển sách cổ, theo như lời sách viết thì tổ tiên vỡ nát như vậy, chứng tỏ người trong gia tộc thi triển Tân Vương thể, triệu hoán hư ảnh của tổ tiên Tân Vương, đều đã vỡ vụn, bây giờ rất có thể Tân Trạm đang gặp rắc rối”
“Hư ảnh của Tân Vương đều đã vỡ vụn” Trong lòng mọi người đều rất căng thẳng.
“Được rồi, đừng nhiều lời. Phong Triết phải trấn thủ Tân Hoàng triều, bảy ông già chúng ta lại không có quá nhiều việc phải làm. Cũng không nên chậm trễ, bất luận hiện tại Tân Trạm đang gặp nguy hiểm ở đâu, đưa cậu ta trở về”
“Không thể cùng lúc bảy người đi được, phải luôn có người trấn thủ nhà họ Tân”
Lão giả đầu bạc nhíu mày nói: “Bách Vinh và Bách Chiến sẽ đi cùng tôi, ba người còn lại sẽ ở lại”
Thất đại trưởng lão Thái Thượng của Tân gia, mỗi người đều là tu vi độ kiếp cảnh.
Địa giới Bắc Vực, bốn người độ kiếp cảnh ở phần lớn địa phương đều có thể đi ngang.
“Bây giờ đi mời Thiên cơ đại sư, băng mọi giá phải tìm được vị trí của Tân Trạm!”
“Chỉ sợ khi tìm ra, chúng ta đến cũng đã muộn.”
Tân Bách Chiến nhất thời kích động.
Tân Trạm học Bách Chiến Quyền của mình, cũng xem như là một nửa đồ đệ của ông ta. Hơn nữa khi ở nhà họ Tân, Tân Bách Chiến rất thích Tân Trạm, hai người cũng tiếp xúc nhiều nhất với nhau.
Vì vậy khi nghe tin Tân Trạm xảy ra chuyện, ông ta là người lo lắng nhất trong mấy vị trưởng lão Thái Thượng.
“Bình tĩnh đi. Thằng nhóc Tân Trạm này đầu óc linh hoạt, có dũng có mưu, không dễ dàng chết như vậy. Với lại ấn ký mà Phong Triết để lại không phải là không thể phá sao” Tân Bách Vinh lắc đầu nói.
“Tượng tổ đã vỡ nát một thời gian rồi. Nếu thằng nhóc Tân còn trong tình huống nguy hiểm tính mạng, ấn ký kia không thể không phát huy tác dụng, nói không chừng cậu ta đã tạm thời tránh được một kiếp. Nếu chúng ta không nghỉ ngơi mà đi suốt ngày đêm, chỉ hơn mười ngày là có thể đến Bắc Vực”
“Có bốn người chúng ta đi cùng, cho dù là đại gia tộc thượng cổ, cũng có thể quét sạch cho cậu ta, khốn khiếp, dám động thủ với hoàng tử Tân hoàng triều, để tôi xem ở Bắc Vực có người nào không có mắt!”
“Trước là chúng ta có lỗi với Tân Trạm, bây giờ là đến lượt chúng ta bồi thường”
Lần này, thái độ của Tứ đại trưởng lão Thái Thượng thật hiếm khi cùng nhất trí, không có tính toán cá nhân.
Trong nội bộ nhà họ Tân có phần bị chia rẽ, nhưng đối ngoại lại vô cùng đoàn kết.
Huống chỉ đó là chuyện của Tần Trạm.
Lúc trước Tân Trạm cố ý trốn tránh bọn họ, mới làm Thiên cơ đại sư tính toán sai, làm bọn họ vồ hụt.
Kỳ thật nếu như bọn họ suy luận lại lần nữa, bọn họ vẫn có thể tìm được Tân Trạm.
Tuy nhiên lúc ấy bị Tiêu Nam Vương vừa nghĩ thông suốt châm chọc mỉa mai nên những trưởng lão này tạm thời mới buông tha.
Nếu muốn tìm được Tần Trạm không phải là không có cách.
Kinh hồng bay lên, vẻ mặt bốn người đều âm trầm, toát ra khí tức kinh người, đi thẳng đến nơi ở của Thiên cơ đạo sĩ Cung Phụng nhà Tân.
Lúc trước nhà họ Bạch tra xét vị trí của Tân Trạm, có thể tìm ra rất nhanh chóng, thì vào lúc này nhà họ Tần không tiếc hết thảy, đương nhiên cũng có thể làm được như vậy.
“Tứ đệ, ngàn vạn lần không được xảy ra việc gì”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.