“Sao vậy, có phải sợ rồi hay không?”
Phó Mãn Nhi cũng không ngắt lời Chu Anh Tuấn, đợi cậu †a nói xong mới cười lạnh nhìn về phía Tân Trạm, vẻ mặt chế giễu.
“Sợ, cũng không đến mức đó. Chỉ là Chu Anh Tuấn, vượt qua trận pháp này đại khái cần bao lâu?”
Sắc mặt Tân Trạm bình thản, nhìn Chu Anh Tuấn.
Bản thân anh lựa chọn phá trận cũng vì muốn tiết kiệm thời gian, có thể gặp Tô Uyên sớm hơn một chút, nếu như thời gian phá trận rất dài, vậy thì không cần thiết nữa.
“Trong một trăm năm này, thời gian người phá được trận nhanh nhất là ba nén hương” Chu Anh Tuấn vô thức nói.
Nhưng khi cậu ta nói xong thì không thể thốt lên kinh ngạc, nhìn thấy cơ thế Tân Trạm bay thẳng về hướng sương mù hỗn loạn.
“Tiần bối!”
“Vậy thời gian một nén hương có lẽ là đủ rồi”
Trong nháy mắt, bóng dáng Tân Trạm đã biến mất trong màn sương mù.
“Không biết tự lượng sức mình, xem ra trong trận pháp lại phải có thêm một kẻ đáng thương bị nhốt một tháng rồi”
Phó Mẫn Nhi hừ lạnh một tiếng, cũng quay đầu rời khỏi cửa núi, tiến vào trong Cực Hàn cung.
Theo như cô ta thấy, chắc chắn Tân Trạm sẽ bị nhốt trong thời gian một tháng, vậy mình ở lại chỗ này cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
“Tiền bối Tân này thật là người nông nổi, rõ ràng đã nói là không thể tiến vào mà”
Sau khi ngây người thật lâu, Chu Anh Tuấn vò đầu, vẻ mặt bất lực.
“Bỏ đi, những chuyện nên nói mình đều đã nói rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/914805/chuong-2693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.