Cho đến lúc này, Trần Nghinh Dương mới hối hận vô cùng.
Trước giờ cảm thấy hai người nhà họ Hồ sẽ không bao giờ thua, cho dù có đấu không lại Tân Trạm thì với cái đỉnh dài kia cũng sẽ khiến hai bên đều bị thương.
Nhưng ông ta không ngờ rằng cuối cùng Tân Trạm sẽ thắng.
Mà lợi ích đạt được không riêng gì tương lai trăm năm về sau của nhà họ Trần, rốt cuộc cũng không thể tranh giành Nam Khỏa Thành, không được chủ động đi khiêu khích nhà họ.
Diệp, còn bị lỗ mất một con thuyền báu vật.
Nam Khỏa Thành vốn là thành trì của nhà họ Diệp, Trần Nghinh Dương có thể không để ý đến.
Nhưng còn con thuyền báu vật này chính là do nhà họ Trần đã tiêu tốn hàng nghìn năm, nhân lực và vật lực mới có thể xây dựng hoàn thành báu vật ấy.
Ngoài khả năng mở rộng và thu nhỏ lại, chở được vô số người và tốc độ cực nhanh, nó còn có nhiều công dụng thần kỳ, chất lượng không hề kém gì so với tiên bảo.
Bằng không thì thứ này không đáng được nhà họ Trần coi như bảo vật, đồng thời còn cố ý mang tới đây khoe khoang.
Kết quả là lần này đến đây, không những không thu được chút lợi ích nào, mà lại còn bị mất con thuyền báu vật này nữa.
Vì vậy, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng Trần Nghinh Dương vẫn căn răng mở miệng, cố gắng cứu vãn một ít tổn thất.
“Trần Nghinh Dương, gia đình các người thì có mặt mũi cái rắm gì chứ, mấy cái đồ cung phụng bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/914727/chuong-2615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.