Chương trước
Chương sau
Cung điện nghiêng đổ, bụi bặm lập tức bay khắp bốn phương tám hướng.
“Trình đại ca là đang bị người khác tấn công sao?” Diệp Linh Chi che miệng, kinh ngạc hỏi.
“Đừng lo lắng, Trình đạo hữu trông giống như đang luyện công thôi” Diệp Anh Sương lắc đầu nói.
Có điều cô ấy cũng có chút kinh ngạc, cái động tĩnh khi luyện công này của Tân Trạm cũng lớn quá rồi đấy.
“Đây con mẹ nó chính là Thiên Hoả Bước sao?”
Tân Trạm bay từ trong đống phế tích ra, kinh sợ quan sát kinh mạch toàn thân của chính mình.
Vào cái khoảnh khắc bay ra đó, Tân Trạm đã ngơ luôn rồi.
Bởi vì vào lúc bản thân bay ra, đạo chí hoả bị đè nén đến cực hạn kia điên cuồng tuôn ra hệt như núi lửa phun trào vậy.
Mà bản thân lại là người đang đứng ở trước miệng núi lửa đó, thành ra bị hoả diễm mãnh liệt phun ra xa.
Hoàn toàn không chịu sự chống chế của anh, vào cái lúc bay ra thì đến cả tiếng gào thét của gió anh cũng không nghe thấy bởi vì tốc độ quá nhanh rồi.
“Đè nén sau đó mới phóng thích, đây chính là chỗ tinh diệu của Thiên Hoả Bước”
Sau khi kinh hãi, Tân Trạm bắt đầu âm thầm suy nghĩ.
Tốc độ của Thiên Hoả Bước này quả thật là nhanh vô cùng, Tân Trạm cẩn thận so sánh một chút, nói về tốc độ thì tuyệt đối khẳng định vượt qua Ngự Không Phi Hành bình thường nhất của bản thân anh.
Mà khi so sánh với Càn Khôn Di Chuyển quyết, tuy nó không thể đi xuyên không gian nhưng không cần mỗi lần thi triển là lại tiêu hao một lượng lớn thần thức để quan sát không gian nơi xa.
Còn khi so bì với thuật Huyết Độn, thì thứ đồ này tiêu hao rất ít.
Có lẽ đè ép chí hoả ở trong cơ thể sẽ khiến tu sĩ bình thường ít nhiều cũng sẽ bị tổn thương nhưng đối với cái thân thể không kém gì Cổ Luyện Thể Sĩ của anh mà nói thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Nói tóm lại, đây quả thực là một môn kì thuật.
“Có điều Thiên Hoả Tiên Tôn này cũng có chỗ chém gió tăng nhanh, tóm lại chính là đây cũng coi như một bộ tiên thuật khó mà có được”
Tân Trạm cũng khá hài lòng về Thiên Hoả Bước, sau khi luyện tập ổn ổn thì cũng dừng lại, chủ yếu là vì bản thân anh cũng bị đụng không ít rồi.
“Tu sĩ đạt đến Hợp Thể cảnh có thể Bản Nguyên Cụ Tượng, lúc trước chị ba đã từng nói, Bản Nguyên của anh là Tinh Thần, e là không thể làm Cụ Tượng tấn công được. Cái này cũng phải thử chút xem sao”
Tân Trạm lần nữa trở về đằng trước cung điện mà trước đây anh tu luyện, vận chuyển thần thức triệu hoán Tinh Thần Bản Nguyên trong Thức Hải.
Có điều vẫn như muối bỏ biển vậy, dải ngân hà do mười mấy cái Tinh Thần tạo thành này không có một chút động tĩnh nào.
“Quả nhiên không kích hoạt được, lực hút tự mang theo.
Bản Nguyên Tinh Thần này của mình có thể khiến tăng tốc độ của Bản Nguyên một cách nhanh chóng, vậy nên tính công kích sẽ kém. Thật sự giống như lời chị ba nói sao?”
Tân Trạm lắc lắc đầu, luôn cảm thấy cái Tinh Thần này không hề đơn giản như vậy.
Nhưng đối với chuyện này, anh cũng không có cách nào tốt hơn, có lẽ sau này có cơ hội thì bản thân tìm hiểu thêm xem sao.
Lại ở đây trọn vẹn một ngày, Tân Trạm triệt để làm hết những chuyện sau khi gia tăng nên làm.
Phía trên trời xanh, trên Bảng Giết chóc kia lại lần nữa xuất hiện sự biến hoá.
Vốn dĩ mấy ngày trước, tên của Khương Vũ Tiêu đã thay thế tên của Tân Trạm, trở thành cái tên duy nhất trên bảng này.
Có điều hiện tại, dưới Bảng Giết chóc lại nhiều thêm một chữ “Thất”.
Lông mày Tân Trạm khẽ nhíu, không hiểu từ “Thất này có nghĩa là gì, là chỉ đồ vật mà Khương Vũ Tiêu lấy được có liên quan đến bảy hay là đang dự báo điều gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.