Chương trước
Chương sau
Tất cả những người tài giỏi đứng đầu nhà họ Diệp đều bị mắc kẹt trong Huyễn trận, bên ngoài chỉ còn có một ít tộc nhân bình thường, ai có thể tranh giành được với Tân Trạm đây?
Lợi ích mà ông ta đưa ra vốn dĩ đã năm ở trong tay của Tân Trạm, chuyện này còn cần lời hứa của ông ta sao?
“Trình đạo hữu, nếu cậu đồng ý giúp đỡ chúng tôi giải quyết chuyện này, nhà họ Diệp tôi có thể cung phụng cậu như Vi Khách Khanh, sau này nếu cậu tới nhà họ Diệp thì sẽ được chào đón như khách quý” Tam trưởng lão không còn cách nào khác nên đành tìm ra một lệnh bài có tính chất khác thường để trao đổi điều kiện với Tân Trạm.
“Có lệnh bài này thì người nhà họ Diệp đều sẽ đối xử với cậu giống như một trưởng lão.”
“Lệnh bài Khách Khanh của nhà họ Diệp.”
Tân Trạm liếc mắt nhìn, nhận lấy lệnh bài này cất đi.
“Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ”
Sắc mặt của Tam trưởng lão đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Sau suy nghĩ một lúc lâu, ông ta vẫn không nghĩ ra được có đồ vật gì giá trị.
Tiên thảo hay linh thạch gì đó, trong tiên điện này đều có, sợ rằng Tân Trạm sẽ không cảm thấy hiếm lạ.
Hơn nữa, lần này vì Cổ Tông nên nhà họ Diệp mới tới đây nên họ cũng không tìm kiếm bất kỳ Tiên tàng nào trong Chiến trường Tiên Ma, cũng không có nhiều tài nguyên ở trong tay.
“Tôi cầu xin đạo hữu hãy nể mặt Diệp Thành mà giúp đỡ tôi thêm một lần nữa.” Không có cách nào, Tam trưởng lão chỉ có thể đả đụng tới Diệp Thành.
Một vị trưởng lão cao cao tại thượng phải hạ thấp thể diện của mình để cầu xin sự giúp đỡ của đời sau, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy xấu hổ.
“Được, nhưng đây là lần cuối cùng. Nếu ông nói mà không giữ lời hứa thì sao?” Tân Trạm thấy ông ta thật sự không có gì để lấy ra nữa nên cũng không ép buộc thêm. Nhưng anh vẫn yên lặng nhìn chằm chằm Tam trưởng lão.
“Trình đạo hữu yên tâm, lão phu có thể làm nhân chứng, nếu nhà họ Diệp lại không giữ lời hứa thêm một lần nữa thì lão phu sẽ bày tỏ thái độ.” Lúc này Lão Tùng mở miệng nói.
Sau khi biết Tam trưởng lão xé bỏ lời hứa với Tân Trạm, ông ta cũng có chút không vui.
“Lão phu xin cam đoan, chỉ cần Trình đạo hữu giúp đỡ chúng tôi lấy được bảo vật đó, chúng tôi sẽ không bao giờ thất hứa” Tam trưởng lão nhanh chóng nói.
Tân Trạm lắc lắc đầu, mặc dù cảm thấy lão già này không đáng tin cậy nhưng cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Nếu lần này ông ta còn không thành thật thì anh cũng sẽ không khách sáo nữa. Ông ta đúng là người nhà họ Diệp, nhưng anh không phải là Diệp Thành, bản thân anh cũng không quen lão già này.
Tân Trạm bước tới, làm giống như lúc trước.
Đợi sau khi tất cả Yêu Lang đều biến mất, cảnh tượng trước mắt mọi người đột nhiên thay đổi, tất cả quay trở lại trong đại điện.
“Thật là một phương pháp kỳ diệu.” Tam trưởng lão khen ngợi một tiếng, ngay sau đó ánh mắt của ông ta dừng ở chỗ sâu nhất bên trong của đại điện, dừng trên tay của pho tượng tiên ngọc cầm cuốn sách, trên mặt tràn ngập vẻ nhiệt tình.
Vốn dĩ muốn đi thẳng tới đó nhưng Tam trưởng lão vẫn cẩn thận dừng lại bước chân.
“Trình đạo hữu, phía trước còn có trận pháp gì không?”
“Còn có một loại trận pháp khác, ông muốn bức tượng này sao? Nếu không thì để tôi giúp ông lấy nó ra” Tân Trạm nói.
Trận pháp ở phía trước mặt cũng là một loại Huyễn trận, nếu bản thân ra vào thì tất nhiên có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
“Tôi cũng không muốn Trình đạo hữu phải tốn công nhưng pho tượng tiên ngọc này rất quan trọng đối với nhà họ Diệp chúng tôi. Vẫn để tôi đích thân tới lấy thì hơn” Tam trưởng lão cười từ chối nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.