Chương trước
Chương sau
“Quả nhiên trong trận pháp này có Dẫn Linh trận, chứng minh bên trong phải có vật sinh trưởng linh khí”
Tân Trạm khẽ cười, dường như bản thân lại phát hiện ra một công dụng khác của mắt thần.
“Chà chà, nhiều tiên thảo như vậy, lần thu hoạch này có thể so với tiên tàng báu vật lần trước rồi” Phù Ma cũng hưng phấn nói “Cái này so với tiên tàng kia tốt hơn nhiều”
Tân Trạm đi tới, bắt đầu thu thập các loại tiên thảo.
Một đường chém giết lúc trước, tiên đan độc đan của anh đều đã dùng gần hết rồi. Mặc dù sau đó đã đi tìm tiên tàng nhưng thảo dược trong tiên tàng dù chất lượng rất cao nhưng số lượng lại không nhiều.
Mà bất luận là luyện chế loại đan dược nào thì đều cần pha trộn nhiều loại tiên thảo với nhau.
Nhưng ở Tiên Tông này, dĩ nhiên là loại tiên thảo nào cũng có.
Chỉ có điều sau khi thu thập hết đám tiên thảo ở đây, Tân Trạm mới phát hiện số lượng tiên thảo ít hơn tưởng tượng của mình rất nhiều Theo lý mà nói một Tiên Tông ít nhất cũng có mấy ngàn đệ tử môn đồ, rõ ràng vườn tiên thảo này quá nhỏ.
Ôm theo nghỉ hoặc, Tân Trạm rời khỏi nơi này, lại tới tòa tiên điện thứ hai mình chọn.
Anh cũng dùng cách cũ để tiến vào.
Tòa tiên điện lần này là nơi ngự thú của Tiên Tông.
Có điều so với vườn tiên thảo xum xuê tươi tốt lúc nấy, vườn ngự thú này có vẻ quạnh hiu hơn nhiều.
Tiên thảo có thể sinh trưởng hàng ngàn năm luân phiên bất diệt, nhưng linh thú lại không ngăn được sự tập kích của năm tháng. Đặc biệt là linh thú có khả năng sinh sôi kém.
Tân Trạm tiến vào trong, tất cả linh thú đã hóa thành những bộ xương khô, có một số xương cốt còn bị mục rữa, vừa động vào thì hóa thành tro bụi.
Chỉ là trong số đó, Tân Trạm vẫn tìm được không ít xương thú, càng bất ngờ là, phía trong cùng của tiên điện, Tân Trạm còn tìm thấy một bộ thẻ ngọc có liên quan đến việc thuần thú, cùng với một tiên bình đựng máu thú nữa. .
||||| Truyện đề cử: Khó Dỗ Dành |||||
Không biết tiên bình này được làm từ gì mà máu linh thú đựng bên trong vẫn còn rất mới.
Hơn nữa chiếc bình này còn giống hệt túi trữ vật, chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng diện tích bên trong lại rộng lớn như một hồ nước.
“Qua lần này thì một khoảng thời gian trước mắt, máu thượng cổ của Phệ Thiên Trùng không thiếu nữa rồi”
Thử một chút, quả nhiên Phệ Thiên Trùng cảm thấy rất hứng thú với loại máu này, Tân Trạm cũng rất vui vẻ.
Lần này đến Cổ Tông, tuy rằng đám người nhà họ Diệp khiến anh hơi nghẹn lời nhưng tổng thể xem như vẫn kiếm được lợi.
Ba con Phệ Thiên trùng cấp bậc tinh anh này của cũng phải hứng chịu rất nhiều tổn hại rồi. Mặc dù mấy ngày này anh sử dụng linh tệ để không làm gián đoạn việc nuôi dưỡng nhưng trước đó ở dưới Liệt Cốc, Phệ Thiên trùng đã bị tổn thất nặng nề, đến bây giờ cũng chỉ còn gần hai mươi nghìn con.
Mà điều quan trọng nhất là máu của Thánh Hổ Huyền Lôi sắp dùng hết rồi.
Một khi đã trải nghiệm qua thì sẽ muốn thử thêm lần nữa, có lượng máu lớn này rồi thì tất nhiên là Tân Trạm cũng không có hứng thú lấy từng chút từng chút máu trên người mình nữa.
Có điều bây giờ có tiên bình này rồi, anh có thể chống cự được thêm một khoảng thời gian nữa.
Còn nếu mua, Tân Trạm cũng đã nghe ngóng qua ở Tụ Bảo các. Máu của linh thú thượng cổ được bán với cái giá trên trời.
Chỉ là sau khi đi một vòng trong tòa tiên điện này, có một chuyện khiến Tân Trạm càng chắc chắn hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.