Chương trước
Chương sau
“Tôi là người giải độc dược nhưng cũng là một dược sư.
Chỉ cần ông ngoan ngoãn hợp tác với tôi thì tôi sẽ không thất hứa. Nhưng nếu ông phá hỏng chuyện của tôi, hậu quả thế nào ông không gánh nổi đâu”
“Đạo hữu, xin cậu cứ yên tâm, chuyện này tôi hiểu rõ, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cậu đâu” Lão già túa mồ hôi như mưa, nói.
Bên trong ông ta đang bắt đầu nổi ban, đối diện với tên nhóc này, thoạt nhìn thân phận của cậu ta bí ẩn, thế nhưng cậu ta lại lấy thân phân là một dược sư hứa với ông ta rằng nhất định sẽ cho ông ta cơ hội sống sót.
Đương nhiên ông ta sẽ gạt bỏ những tâm tư vớ vẩn kia lại.
Trông bộ dạng của ông lão kia thực sự đang rất sợ hãi, Tân Trạm gật gật đầu, bèn dịch chuyển trận pháp sương mù màu trắng.
Kiểu bày bố trận pháp kiểu này rất tốn công sức, vả lại còn không thể truyền đi quá xa, nhưng ưu điểm duy nhất là động tĩnh trong quá trình chuyển động truyền không quá lớn.
Sauk hi bố trí ông lão vào trân pháp, Tân Trạm đột nhiên hỏi: “Tên của ông lão là gì”
“Ông đây tên Nhậm Hành Thiên” Ông lão cung kính nói.
Tân Trạm phất tay, trận pháp mở ra.
Cùng lúc đó, đám người Tề Vân Tông ở bên ngoài trận pháp sương mù màu trắng đột nhiên cảm giác được linh hồn của sương mù đột nhiên mở rộng ra thêm một tâng về bốn phía chung quanh.
Họ ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó lùi lại ngay lập tức.
Nhưng ngay lập tức, lớp sương mù lại ngưng lại, không còn mở rộng nữa.
“Mọi người có cảm nhận được không, xem ra vừa rồi không gian đang lưu chuyển đó, tương tự như dịch chuyển vậy” Có người nói.
“Còn có như vậy sao? Tôi không để ý lắm, chùm ánh sáng kia vẫn còn mà, anh cả đã nói rồi, trong thời gian đốt hết một nén nhan, chùm ánh sáng đó không tắt, bất kể người này có trốn đi đâu thì chùm sáng này sẽ luôn đi theo anh ta”
“Mặc kệ có bất thường thế nào, chỉ cần người vẫn còn ở đây thì chúng ta không nên manh động”
Và thế là Nhậm Hành Thiên đi ra ngoài được mà đám đệ tử của Tê Vân Tông không hề cảnh giác biết gì.
Mà cũng trong một khoảng thời gian ngắn đó, có mấy người chạy bán sống bán chết về phía này.
Họ chạy đến từ ba hướng khác nhau, rõ ràng là không đi chung một đường.
“Mấy vị đạo hữu, các người đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy mấy người Tê Vân Tông lượn lờ ở một bên, những người này đều cảm thấy quái dị, một người trung niên trong số đó hỏi.
“Các vị đại hiệp, chúng ta là đệ tử của Tê Vân Tông. Chúng †a đứng ở đây để nhắc nhở các vị một số chuyện”
Sau đó, Sư huynh Liễu kể một mạch từ đầu đến cuối toàn bộ câu chuyện cho bọn họ nghe.
“Người đó có thể đã đạt được hợp thể của cảnh giới thứ tám, hắn ta còn là bậc thầy trận pháp và là dược sư chuyên giải độc”
Mấy người đó nghe xong thì tê cả da đầu, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ hiển nhiên là vẫn hơi hoài nghỉ.
“Hừm, mấy vị đạo hữu, chớ nói bản tôn quá đa nghi, nhưng ngài kể chuyện này mà chẳng có chứng cứ gì thì ai có thể đảm bảo rằng phe cánh các người và tên kia đang tranh giành nhau giữ con dấu chứ, sau đó thì cố tình khiến cho chúng ta sợ hãi, để cho chúng ta chờ đợi ở bên ngoài, kéo dài thời gian. “
Người đàn ông trung niên đó hiển nhiên là không dễ thuyết phục, ông ta cười lạnh, sau đó còn trực tiếp vạch trần bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.