Chương trước
Chương sau
“Huyễn trận, độc tu sao?”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan có hơi rối loạn, nhưng thứ khiến anh ta càng rối loạn chính là: “Anh cả cứu em, tu sĩ này đang đuổi giết em, anh ta dùng thủ đoạn mô phỏng hơi thở, nên em không nhìn ra được tu vi của anh ta, nhưng người này có thủ đoạn cổ luyện thể rất mạnh, một quyền xông tới đều muốn đập nát xương cốt của em”
“Chờ một chút, các người đang nói có phải là cùng một người không?”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan triệt để hỏng mất.
Một hồi thì huyễn trận sư, một hồi lại là độc tu, bây giờ ngay cả một cổ luyện thể sĩ cũng đã xuất hiện rồi sao?
“Không thể chờ đợi thêm nữa”
Sắc mặt của anh ta hiện lên một ánh sáng lạnh, lật bàn tay một cái ngay lập tức xuất hiện một con mắt hình dạng cổ ngọc trong lòng bàn tay.
Sau đó anh ta đặt hai ngón tay trên mi tâm, đem con mắt cổ ngọc này đặt trên làn da phía trên mi tâm.
Linh khí điên cuồng phun trào ra, cái con mắt này vậy mà nhanh chóng lan ra và hòa thành một với làn da trên đó.
Sau khi một tiếng kêu rên khổ sở vang lên, người trẻ tuổi mang theo ngọc quan buông cánh tay ra, mi tâm đột nhiên hiện lên con mắt thứ ba.
“Vậy mà lại ép buộc tôi dùng mắt thông linh”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan hừ lạnh một tiếng, một khi đôi mắt này mở ra lập tức bắn ra ánh sáng thần kỳ, nhìn qua chỗ này lập tức cắt đứt những chướng pháp.
“Thì ra là ở đây!”
Sau khi quét xuống một cái, người trẻ tuổi mang ngọc quan mới phát hiện ra mình đã đi nửa ngày, kết quả chỉ là tiến vào khoảng cách mười mét trong màn sương trắng.
Mà ngoài trăm thước kia, một ông lão đang ngồi xếp bằng dưới đấy, hai mắt nhắm lại hình như đang vận chuyển cái gì đó.
“Thì ra tên này cũng đã một bó tuổi, trách không được cái gì cũng biết một chút”
Người trẻ tuổi mang ngọc quan kia nheo đôi mắt lại, mượn nhờ thần mục thả ra quang hoan, nhào tới bên chỗ ông lão kia.
“Cái tên ngu xuẩn này!”
Đôi mắt tam giác của ông lão kia hơi nhếch lên, thấy người trẻ tuổi mang ngọc quan này xông tới thì tức giận thiếu chút nữa là phun máu.
Thấy rõ ràng, lão đây là người sở hữu con dấu hay sao vậy?
Vốn đang cho rằng mười mấy người xông vào màn sương trắng, cuối cùng mình cũng có hy vọng sống sót thì không nghĩ tới đối phương chạy tới lại muốn giết chết chính mình.
Bây giờ ông ta cũng rõ ràng, Tân Trạm nói mình là bù nhìn thì có ý gì.
Cái kiểu này làm gì mà còn là bù nhìn chứ, chính xác là một tấm mộc thì có.
Ông lão liều mạng giấy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của tam phong yêu tộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn quá nên làm gì tránh thoát cái phong ấn này.
Nhìn thấy người trẻ tuổi mang ngọc quan này bay lượn tới, một kiếm đâm tới lồng ngực của ông ta. Có lẽ con dấu được phá bỏ, đột nhiên ông ta cảm giác được mình có thể há miệng nói chư “Đầu óc của anh vào nước à? Tôi là tù binh, không phải là người sở hữu con dấu kia” Trước hết ông lão kia chửi ầm lên.
“Ông không phải người kia sao?”
Người trẻ tuổi kia sững sờ, cũng là một chút mờ mịt.
Dựa theo đạo lý mà nói thì cái tên có con dấu đó mang tới cho anh ta một cảm giác cực kỳ xảo trá, không thể nào ngồi ở chỗ này chờ chết.
Hơn nữa còn từ bỏ chống cự, để một kiếm của anh ta xuyên qua đến mức trọng thương, mưu cầu cái gì nữa đây?
“Nhưng cột sáng này là chuyện gì xảy ra?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.