Chương trước
Chương sau
Cho dù đây không phải là tà môn ngoại đạo, nhưng hiệu quả là có thật.
Chuyện này chẳng qua là một tình tiết trên đường đi. Sau khi Tân Trạm lấy được máu của Thiết Tước, anh lại một lần nữa đắm chìm trong việc tu hành của mình.
Lại qua ba ngày sau đó.
Tần Trạm cảm giác được thuyền bay đang chầm chậm rơi xuống, khép lại trận pháp, phát hiện ra tu sĩ bốn phía xung quanh đều đang làm hành động như vậy.
“Các vị, phía trước là danh giới giữa triều Tân Hoàng và triều Bạch Hoàng, trong dãy núi Hoành Vũ thường có tà phái hoặc dị man, cũng có rất nhiều yêu thú. Thuyền bay quá chướng mắt, không thể tiếp tục bay. Mọi người trên đường đi nhất định phải đề cao cảnh giác, vẫn mong các vị đều không muốn lưu thủ. “
Tiết Phong điều khiển thuyền bay từ từ hạ xuống, và nói với mọi người.
Thu lại thuyền bay, mọi người trở về dương gian.
“Đây là dãy núi Hoành Vũ”
Tân Trạm nhìn về phía trước, một loạt sươn mạch không ngừng xuyên qua trời đất, sương mù mênh mông dâng trào, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm thét của yêu thú ở sâu trong dãy núi.
Nhưng nhìn xuống, từ cách đó vài trăm mét trở đi, màu sắc của đất, dần dần trở nên ửng hồng.
Điều đặc biệt nhất của dãy núi Hoành Vũ là đất đai ở vùng này hiện lên một màu đỏ thâm.
Chuyện kể rằng vào thời cổ đại, ở đây đã nổ ra một trận đại chiến, mưa máu dữ dội, máu chảy không ngớt, để lại cho mặt đất ngàn năm vẫn có màu nâu đỏ.
Còn máu này, bởi vì chứa đựng sự không yên của rất nhiều tu sĩ chiến đấu, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trí của người hoặc yêu thú.
Vì vậy, những tu sĩ bình thường không dám dừng lại lâu nữa, nếu không sẽ trở nên lo lắng và cáu kỉnh, thậm chí trở nên điên loạn và mất đi lý trí.
Điểm đặc biệt của dãy núi này đã trở thành điểm phân biệt phù hợp nhất giữa hai triều đại.
“Đừng có quên, đã năm ngày rồi”
Lúc này, khi Cung Doãn nhìn thấy Tân Trạm, không khỏi chế nhạo.
Trong những ngày qua, anh ta cũng đang tính toán thời gian.
Lúc bắt đầu, mặc dù Cung Doãn cảm thấy Tân Trạm hồ ngôn loạn ngữ, nhưng ít nhiều cũng có phần căng thẳng.
Dù sao thì Tân Trạm nói cũng rất chính xác, mà hậu quả anh đưa ra cũng rất là đáng sợ.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, cảm thấy vết thương trên cơ thể trở lại bình thường, Cung Doãn nhất định đã kết luận rằng Tân Trạm đang nói nhảm.
Vừa mới nghĩ tới mấy ngày trước, chính bản thân phải thận trọng khi tu luyện vì sợ kinh mạch vỡ tung, điều này khiến anh †a càng thêm phẫn nộ.
“Cái này không phải còn hai ngày nữa sao?” Tân Trạm nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, khi tiến vào dãy núi Hoành Vũ, tránh không được việc sẽ phải động thủ, cậu tốt nhất không nên dùng linh khí, nếu không kinh mạch sẽ bùng nổ nhanh hơn”
Vẻ mặt của Cung Doãn trở nên lạnh lùng, anh ta hừ nhẹ một tiếng.
Tiết Phong lắc đầu bất lực và dẫn mọi người vào núi.
Ông ta chọn một con đường gồ ghề, và mọi người cũng bay thấp theo ông ta.
Tuy không sử dụng linh thuyền, nhưng tốc độ cũng không hề chậm.
Trên đường đi, cũng có những cuộc tấn công của những con yêu thú tập kích, và một số người đều đã lần lượt ra tay, chặt đầu cả đàn.
Mặc dù Cung Doãn có tính cách cục cản, nhưng thực lực của anh ta thì không còn gì để nói.
Dưới thanh trường kiếm màu đen, con yêu thú bị chia thành hai mảnh chỉ bằng một chiêu thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.