Chương trước
Chương sau
Đồng thời bông hoa máu trên mi tâm cũng nở rộ, ý chí chiến đấu tăng mạnh.
Ngoài miệng Chiến Đào nói rất ngạo mạn, nhưng vừa lên đã lấy ra chiêu thức mạnh nhất.
“Đến đây đi.” Chiến Đào hét lên.
“Sắp bắt đầu rồi”
Bấy giờ xung quanh rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chăm lên lôi đài.
Trong chớp mắt, Tân Trạm đột nhiên di chuyển.
Không có chấn động xé rách không gian, cũng không có tiếng gầm nào rung chuyển trời đất.
Tân Trạm nâng chân lên, thân thể tựa như sương mù, lập tức biến mất giữa trời đất.
“Thuật pháp không gian nguyên bản!”
Bạch Thăng Tuyết cùng Tiêu Vũ Nhượng đều là trong lòng khế động.
Người ngoài không hiểu, nhưng hai vị hoàng tử là họ có thể thấy rõ ràng.
Bọn họ cũng biết thuật pháp này, nhưng Tân Trạm mới chỉ là Phân thần cảnh mà thôi.
“Xoẹt!”
Tân Trạm bước ra, giây tiếp theo đã đến trước người Chiến Đào.
Tốc độ cực nhanh.
Đồng tử Chiến Đào co rụt lại. Tốc độ anh ta cũng không chậm, nhưng tốc độ này của Tân Trạm khiến anh ta không thể nào bắt kịp.
Linh lực toàn thân Tân Trạm dâng trào, nắm đấm đột nhiên trào ra máu.
Bách chiến quyền do Tân Bách Chiến truyền thụ phóng ra.
Trong phút chốc, cánh tay Tân Trạm được ánh sáng rực rỡ bao quanh, dường như chuyển động không gian giữa đất trời đều trở nên vô cùng chậm chạp, một đấm này cũng chậm rãi được đánh ra.
Nắm đấm này xuyên qua cả hình ảnh ảo ảnh đó, mạnh mẽ giáng vào người Chiến Đào.
“Bốp bốp bốp!”
Đáng lẽ một đấm đó sẽ giáng thẳng xuống người Chiến Đào, thế nhưng khi tới gần anh ta, đột nhiên nó dừng lại, tiếng động “bốp bốp” liên tục vang lên.
Cơ thể của Chiến Đào đột nhiên bay về phía sau, phi nhanh như thiên thạch rơi xuống, người khi còn ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó đầu đập xuống mặt đất bên ngoài lôi đài, trượt qua khu vực đệm, anh ta đập xuống dưới đất tạo ra một chiếc hố cực lớn.
Bụi mù bốc lên, cả khán đài im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này đầy sợ hãi.
Một chiêu.
Tân Trạm chỉ dùng một nắm đấm, Chiến Đào trước đó dường như trăm trận trăm thắng, sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ đã thua rồi.
“Chuyện này, chuyện này không thể nào”
Tân Lôi đã hoàn toàn tỉnh lại thấy cảnh này, máu trong cơ thể cuộn lên, không nhịn được lại nhổ ra một ngụm máu tươi.
Tân Ngọc Xuyên cũng chau mày, đôi mắt lộ ra vẻ suy nghĩ không chắc.
“Giỏi lắm người trẻ tuổi, mới có vài ngày mà Bách Chiến Quyền đã luyện được tới mức này rồi, nhưng sao lại cảm thấy còn mạnh hơn vài phần so với những gì đích thân tôi dạy”
Tân Bách Chiến đang đứng ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt tràn đầy sự tán thưởng.
Còn về Tân Minh, Tân Sương Nhan và Tân Sở Phi đều đã hưng phấn tới mức không biết nói gì rồi.
“Hơn một nghìn năm trăm đường quyền”
Ở bên cạnh lôi đài, sắc mặt Hách Tác Kì nghiêm nghị tự lẩm bẩm một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.