Chương trước
Chương sau
Chỉ có người có huyết mạch Tân Hoàng là Tân Trạm hoặc là người có thân phận vô cùng hiển hách, người lập được công lớn mới có tức cách này.
Nhưng miếng ngọc giản vô cùng quý giá đó lại bị Tân Trạm bóp nát.
Trong nháy mắt miếng ngọc giả đã nát vụn.
Vô Tư Thiên Thư đột nhiên nhảy dựng lên giống như một đứa trẻ nhảy cảng hoan hô, sau đó nó phun ra một luồng khí giống như làn gió, hút hết toàn bộ mảnh vỡ của ngọc giản vào trong trang sách.
“Bây giờ mày đã hài lòng chưa?”
Tân Trạm hơi bất lực, nghiến răng nói: “Nếu như mày hút xong rồi mà không hợp được Tân Vương thể hoàn hảo, ông đây sẽ phong ấn mày”
Lần này mình thật sự đánh cược hơi lớn.
Nếu như bảy ngày sau Vô Tự Thiên Thư vẫn không hợp được, vậy mình cũng chỉ có thể liếm mặt mà đi tìm Tuệ Khả muốn một phần nữa.
Đương nhiên trong tay anh không hề có ký ức ngọc giản quý giá như vậy, vì vậy anh không biết.
“Haiz, nếu như tạm thời không thể tu luyện Tân Vương thể được, vậy thì tiếp tục hợp căn nguyên thôi”
Tân Trạm lắc đầu, bắt đầu bình tâm tĩnh khí mà tu luyện.
“Cái người này, vẫn chưa luyện Tân Vương thể sao?” . Ngôn Tình Tổng Tài
Khi đi dọc đường, thỉnh thoảng Tuệ Khả cũng để ý đến Tân Trạm. Nhìn thấy Tân Trạm luôn nhắm mắt ngồi thiền, nhìn hơi thở bên ngoài cơ thể cũng không hề có tu luyện thuật luyện thể.
“Đã nói với anh ta rồi, thuật này vô cùng quan trọng đối với nhà họ Tân mà anh ta còn không quý trọng nó.” Tuệ Khả cũng bất lực.
Nhưng anh ta và Tân Trạm ở cùng với nhau chưa lâu nên anh ta cũng chưa nắm chắc tính cách của Tân Trạm. Lỡ như mình cứ nhắc nhở hoài, đối phương cảm thấy chán ghét mà càng không muốn tu luyện thì sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa mình là người ngoài, những gì nên nói cũng đã nói rồi. Việc tu luyện vẫn nên dựa vào chính bản thân mình.
Tân Trạm là thiên tài nên có lẽ sẽ có chút kiêu ngạo, không muốn thay đổi hướng tu luyện của bản thân.
Tuệ Khả có có thể suy nghĩ như vậy.
Bay được một ngày, màn đêm sắp buông xuống.
“Tiền bối à, tôi có thể bố trí trận pháp ở trong Bát Vu này không?
Nhìn thấy mặt trăng sắp lên đến đỉnh đầu, Tân Trạm bay ra khỏi Bát Vu và liên tiếng nói.
“Đương nhiên có thể, bùa phép này có thể lớn có thể nhỏ.
Nhưng nếu như để nó to quá thì tốc độ cũng sẽ bị giảm bớt lại, ảnh hưởng đến thời gian đi đường của chúng ta. Trận pháp này rất quan trọng với anh sao?” Tuệ Khả nói.
“Vô cùng quan trọng” Tân Trạm nói.
Tuệ Khả gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa. Anh †a giơ tay ra xuất một đường linh khí rồi đáp lên trên Bát Vu, lập tức nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ của Bát Vu nhanh hơn và biến thành một phi thuyền cỡ vừa”
“Cảm ơn tiền bối”
Tân Trạm nhìn xung quanh, cảm thấy đủ để bày trận rồi thì chắp tay với Tuệ Khả, sau đó bay vào trong Bát Vu.
Trận pháp mà anh nói đương nhiên là Kiều Nguyệt Trận có thể tăng việc hấp thụ ánh trăng.
Trong thời kỳ thượng cổ có rất nhiều người ngoại tộc, trong đó có một tộc là tộc Nguyệt tu luyện nhờ ánh trăng. Vì vậy bọn họ mới để lại trận pháp Kiều Nguyệt giống với tu linh trận của loài người.
Nhưng sau này khi kết thúc thời đại Thượng Cổ, dường như Hậu tiên tộc đã thống nhất đại lục. Có rất nhiều ngoại tộc khác luôn phiên nhau lao vào khói lửa chiến tranh, tộc Nguyệt cũng trở thành hạt bụi lịch sử.
Nhưng Kiều Nguyệt Tộc lại được lưu truyền đến ngày nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.