Chương trước
Chương sau
“Cô có biện pháp nào tạm thời ngăn chặn hai người này không?” Tân Trạm hỏi.
“Có cách, nhưng anh muốn làm gì?” Liễu Mộng lập tức hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Anh giữ lại bọn họ không phải là định giết hai người kia chứ?”
Nếu đổi lại người khác nói Cảnh giới Phân Thần cấp một muốn giết hai Cảnh giới Phân Thần cấp sáu, Liễu Mộng nhất định sẽ cho rằng anh ta đang nằm mơ, nhưng sau khi nhìn thấy Tân Trạm liên tục sáng tạo ra kỳ tích, Liễu Mộng lại có một tia mong đợi.
Tân Trạm không trả lời mà trực tiếp bay đi.
Bên ngoài biển lửa, hai người Thôi trưởng lão có chút kinh ngạc nhìn Tân Trạm bay ra ngoài.
“Thằng nhóc thối, hóa ra là mày, thì ra mày đã thoát khỏi bao vây của đám người Vương Tử”
“Sai rồi, là Vương Tử quá vô dụng nên mới bị tôi giết”
Sắc mặt Hạ chấp sự sa sâm, ông ta lấy thẻ bài ra cảm nhận.
Trước đây ông ta tập trung vào việc bắt Liễu Mộng nên không quan tâm đến lệnh bài, bây giờ mới nhận ra Vương Tử quả nhiên đã chết.
“Ranh con, đúng là có hai tội chết nhưng quyết định sai lâm nhất của mày chính là rõ rang đã chạy thoát được còn dám chạy tới đây chịu chết”
Hạ chấp sự cười nhạo một tiếng, thân thể đột nhiên bay lên muốn tóm lấy Tân Trạm.
“Thật không? Vậy phải xem ông có bản lĩnh này hay không?”
Tân Trạm cười giễu cợt, lại bay vào trong biển lửa.
“Ông như vậy là quá hấp tấp” Thôi trưởng lão nhắc nhở.
“Cậu ta bất quá chỉ là Cảnh giới Phân Thần cấp một, có cái gì mà lo lắng, lẽ nào ông không muốn bắt người này sao”
Hạ chấp sự hừ một tiếng bay vào trong biển lửa.
Thôi trưởng lão do dự một chút cũng nghiến răng bay vào.
Đứng trong biển lửa, Tân Trạm có khả năng khống chế ngọn lửa mạnh mẽ, tự nhiên giống như mọc thêm cánh, mà hai vị Thôi trưởng lão lại bị ngọn lửa ảnh hưởng mà chậm lại mấy phần.
Rắc rắc, nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu trong biển lửa đột nhiên vang lên hai tiếng vỡ tan trong trẻo như thể có ai đã bóp nát thứ gì đó.
Hai đạo ánh sáng bay lên bao trùm lấy Thôi trưởng lão và Hạ chấp sự.
“Đây là viên châu lúc trước, sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên người chúng ta”
Cả hai người đều sửng sốt.
“Thứ này không chỉ có thể dùng để phòng thủ mà còn có thể dùng để vây khốn người khác.”
Giọng nói của Liễu Mộng vang lên, cô ấy bay ra khỏi chỗ sâu trong biển lửa.
Trước đó cô cảm thấy vật này không ngăn được hai người họ nên chỉ dùng một viên, nhưng lời nói của Tân Trạm đã cho cô dũng khí và hy vọng.
“Ha hả, lấy trình độ thứ này, chúng ta trong chốc lát liền có thể phá vỡ, các người còn có thể chạy bao xa?”
Hạ chấp sự cười mỉa, từng đạo linh khí đáh vào màn sáng trên vòng bảo vệ.
“Ai nói chúng tôi phải chạy?”
Tân Trạm lắc đầu, nhận lấy ba phần linh dịch Thánh Tuyền còn thừa trong tay đám người Vân công tử vừa chạy tới.
Hạ chấp sự sửng sốt trong chốc lát, có chút không hiểu nổi Tân Trạm định làm cái gì.
Ngay cả Liễu Mộng cũng mơ hồ.
Nhưng mà Tân Trạm chỉ khẽ mỉm cười, cũng không giải thích, chỉ là ngồi xếp bằng trong ngọn lửa, bắt đầu hấp linh dịch thánh tuyền.
Quá trình từ Cảnh giới Xuất Khiếu đến Cảnh giới Phân Thần này, Tân Trạm có thể nói là đã tích lũy đầy đủ, anh sớm đã có linh cảm rằng chỉ cần anh lấy được đủ linh khí từ trời đất rót vào cơ thể liền có thể nâng cao cảnh giới của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.