Chương trước
Chương sau
“Hừ, nhưng mà dựa vào mặt mũi của Cổ Nguyệt Linh, tôi đành cố mà làm vậy, giúp các anh một tay”
Liễu Mộng tiếp tục nói: “Tu vi của các anh thấp như vậy, lại còn bị thương không nhẹ, hợp tác thì có thể, nhưng lợi ích sau này, tôi muốn lấy sáu phần, còn lại các người tự chia”
“Đùa gì vậy?” Vân công tử bất mãn nói: “Chúng tôi sáu người lấy bốn phần, một mình cô chiếm hơn một nửa, cô dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng tu vi của tôi cao hơn” Liễu Mộng tự tin cười cười.
“Cô có thể cao đến đâu chứ?” Vân công tử khinh thường đáp.
Anh ta còn đang muốn nói cái gì thì nhìn thấy cơ thể Liễu Mộng biến mất như bọt nước ngay trước mắt.
Đồng tử Vân công tử co rụt, một cơn lạnh từ sống lưng chạy vọt lên.
Trong nháy mắt, ngọn lửa bùng lên bao quanh khắp người anh ta, nhưng chính lúc này, một bàn tay như ngọc lặng lẽ xẹt ngang qua cổ anh ta.
Vân công tử lui về phía sau một chút, thấy cổ hơi đau liền đưa tay lên sờ thử, nhìn thấy trên đầu ngón tay dính máu tươi, trong lòng anh ta run lên.
“Thế nào, nếu không phải tôi hạ thủ lưu tình, anh đã chết rồi” Liễu Mộng quay lại chỗ cũ, thản nhiên nói.
“Tốc độ quá nhanh, tu vi của cô đã đạt thấp nhất là cảnh giới Phân Thần cấp năm”
Trong lòng Vân công tử khó chịu, nhưng chỉ có thể hừ nhẹ chịu thua.
Mọi người cũng á khẩu không nói nên lời, Liễu Mộng chỉ đánh một chiêu đã khiến bọn họ im như hến.
“Tốc độ của cô rất nhanh, nhưng không có nghĩa là chúng tôi chậm” Lúc này đột nhiên Tân Trạm lên tiếng.
“Hử? Anh muốn so tốc độ với tôi sao?” Liễu Mộng có chút khinh thường.
“Đã so xong rồi, thử nhìn dưới chân cô đi” Tân Trạm bình tĩnh nói.
Liễu Mộng hơi nhíu mi, thoáng lùi về phía sau, đôi mắt khẽ động.
Ngay vị trí dưới chân mình không biết từ khi nào đã bị Tân Trạm bỏ lại một lá bùa.
“Mặc dù thân pháp của cô rất nhanh, nhưng cô phải trở lại vị trí ban đầu sau khi sử dụng nó. Vừa rồi đúng là cô có cơ hội giết được Vân công tử, nhưng nếu tôi đặt một sát chiêu tại đó, thì cái giá phải trả là đồng quy vu tận”
Ban đầu, Liễu Mộng không hề quan tâm nhưng sau đó, cô nghiêm túc quay sang nhìn Tân Trạm.
Có vẻ như tên tiểu tử có cảnh giới xuất khiếu này mới là thủ lĩnh của mọi người.
“Được, coi như anh lợi hại” Liễu Mộng cười nói: “Vậy tôi cũng banh tai ra nghe thử một chút, xem anh định phân chia thế nào cho hợp lý?”
“Các cô lấy hai phần, chúng tôi lấy tám phần còn lại” Tân Trạm nói.
“Anh đang giỡn chơi sao?” Liễu Mộng trợn mắt tức tối nói: “Đầu óc anh quả thật là có điểm hơn người, nhưng thực lực giữa chúng ta vẫn có sự chênh lệch, nếu chúng ta hợp tác, chúng tôi sẽ là người phải tốn công tốn sức nhiều hơn”
“Vậy thì chia ba – bảy, với điều kiện phải để tôi đột phá trước” Tân Trạm nói.
Đây cũng là tỷ lệ mà anh dự định ngay từ lúc ban đầu.
“Cũng được, nhưng anh phải đồng ý với tôi thêm một điều kiện” Liễu Mộng nghĩ ngợi một lúc, rồi cuối cùng gật đầu nói.
“Điều kiện gì?” Tân Trạm chau mày, điều kiện của Liễu Mộng e là sẽ không phải điều gì dễ dàng.
“Anh biết rồi đây, hiện tôi đang bị người ta đuổi giết, cho nên tôi muốn anh giúp tôi thoát khỏi những người đó bằng cách sử dụng trận pháp và tốc độ” Liễu Mộng nói.
“Nếu vậy thì tôi muốn tám phần” Tân Trạm nói: “Những người muốn giết cô là những người có tu vi không hề thấp, cho nên chuyện này không phải chuyện dễ dàng”
“Không sai, nhưng bởi vì có thêm điều kiện này, nên tôi cũng có thêm phần thưởng dành cho anh, hơn nữa tôi chắc chắn anh sẽ không thể nào từ chối” Liễu Mộng cười cười, vô cùng tự tin nói.
Tân Trạm nhíu mày, không rõ Liễu Mộng có ý gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.