Chương trước
Chương sau
Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, tu sĩ khác đều cho rằng có càng nhiều bản nguyên càng tốt, nhưng họ không hề nghĩ tới hôm nay mình sẽ vì có nhiều bản nguyên mà sầu não.
Bản nguyên hỗn loạn trong sơn cốc này, sẽ không tùy ý công kích tu sĩ, chỉ có bản nguyên khí hỗn loạn tức tương ứng, mới có thể coi tu sĩ thành đồ ăn.
Bây giờ trong người Tân Trạm có hai loại bản nguyên khí hỗn loạn tức, cũng có nghĩa là, trong sơn cốc này sẽ có ít nhất hai loại bản nguyên sẽ liêu mạng truy sát và thôn phệ anh.
Bay ra ngoài mảnh không gian hỗn loạn này, Tân Trạm lơ lửng giữa không trung, nhìn xum quanh sơn cốc, có rất nhiều bản nguyên khí hỗn loạn lưu không ngừng bay qua lượn lại giống như một đàn châu chấu đông nghìn nghịt, không khỏi có chút tê cả da đầu.
Một khi những bản nguyên này liều chết xông tới, chỉ sợ là mình không thể chống đỡ được mà bị thôn phệ.
Anh lập tức huy động tiên khí, thi triển nhập ẩn thuật, thu lại khí tức của mình đến mức thấp nhất.
“Tân Trạm, cậu định làm như thế nào?” Phù Ma hỏi.
Với sự hiểu biết của Phù Ma về Tân Trạm, đương nhiên biết Tân Trạm sẽ không vô duyên vô cớ ra ngoài này mạo hiểm.
“Đương nhiên là đi tìm nhược điểm của bản nguyên khí hỗn loạn rồi” Tân Trạm trả lời.
“Nhược điểm ư? Nhưng bản nguyên khí hỗn loạn này làm gì nhược điểm”
Phù Ma một mặt kinh ngạc nói: “Những bản nguyên này không có sinh mệnh, cũng không biết hoảng hốt hay sợ hãi, càng không có ý thức, nhược điểm duy nhất đại khái chính là không đủ cường đại, nhưng nếu mấy vạn mấy chục vạn bản nguyên cộng lại, cũng không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó nổi”
“Ông nói đúng” Tân Trạm ngược lại nở nụ cười, nhìn Tân Trạm cười, Phù Ma sững sờ.
“Nhưng những bản nguyên này không có linh hồn, cũng không có ý thức, vậy tại sao nó lại muốn công kích chúng ta”
Tân Trạm hỏi.
Biểu tình của Phù Ma lập tức cứng đờ, trừng lớn hai mắt.
Thẳng đến khi Tân Trạm nhắc nhở, ông mới bỗng nhiên phát hiện, mình đích thật là không để ý đến điểm này.
Từ khi Mộc Thăng Khanh biến mất, những bản nguyên này xuất hiện, đám người vẫn luôn ở trong sơn cốc này chạy trốn.
Bao gồm cả ông ta ở trong đó, vẫn nghĩ cách chạy chốn này là cách tốt nhất để đối phó với những bản nguyên hỗn loạn này rồi, nhưng bọn họ chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
Phù Ma vốn dĩ cảm thấy, những bản nguyên này là hỗn loạn, cho nên chuyện truy sát đám người cũng là chuyện rất bình thường, nhưng bị Tân Trạm nhắc nhở, ông cũng cảm thấy được có cái gì đó là lạ.
“Cậu nói rất đúng, nhưng bản nguyên này thôn phệ tu sĩ, sau đó biến thành bản nguyên khí hỗn loạn tinh khiết, thì bọn nó được lợi gì? Huống hồ nó chỉ là khí tức, căn bản không có khái niệm tốt hay xấu” Phù Ma kích động nói.
“Tôi hiểu rồi, sơn cốc này, khẳng định đã bị người ta động tay động chân.”
“Không sai, cho nên chỉ cần tìm được Mộc Thăng Khanh và người ở sau lưng anh ta, thì chúng ta sẽ biết bọn họ ở sơn cốc này bày ra cạm bảy gì, từ đó chúng ta liền có biện pháp khắc chế nó.” Tân Trạm gật đầu nói.
Phù Ma cũng có chút phấn khích, biết được nguyên nhân, liền có thể dễ dàng nghĩ ra cách đối phó.
Hai người vừa nói chuyện, vừa bay lượn trên không trung.
Tân Trạm bay đến rìa sơn cốc, liền giảm bớt tốc độ, tản ra thần thức xem xét, không buông tha một tấc không gian nào.
“Nói nhiều sẽ nói hớ, cái tên Mộc Thăng Khanh này cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lại để lại rất nhiều nhắc nhở cho tôi” . Truyện Đông Phương
Tân Trạm nói: “Anh ta nói anh ta lừa các tu sĩ đến sơn cốc, không phải là lần đầu tiên, nói cách khác bất luận anh ta dùng thủ đoạn gì, địa điểm là quan trọng nhất, nếu không một khi trận chiến bị phá hủy, vậy cái kế hoạch một ngàn năm này liền uổng phí.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.