Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài, người người nhà nhà điên cuồng tìm kiếm tơ mỏng bản nguyên, không ngờ ở hang núi này tơ mỏng lại nhiều tới mức hợp thành sương mù.
“Mọi người, đừng ngẩn ra nữa, chúng ta đi vào hấp thu đi.
Cái này không thể mang ra khỏi hang núi, có thể hấp thu được nhiều hay ít thì phải xem bản lĩnh của chúng ta thôi” Mộc Thăng Khanh nói.
“Chắc chắn tôi sẽ đứng đầu”
Vân công tử liếm môi một cái rồi đi vào hang núi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt đi vào, bóng lưng bọn họ dần dần biến mất sau hang núi.
Mộc Thăng Khanh nhìn về phía mấy người mỉm cười nói: “Tân công tử, tại sao còn không đi đi?”
Tân Trạm thản nhiên đáp: “Chẳng phải ngài Mộc vẫn chưa đi vào đó sao?”
Mộc Thăng Khanh coi đó như một điều hiển nhiên: “Tôi là người dẫn đường, đương nhiên phải khiêm nhường cho mọi người đi trước.”
“Có điều nhìn Tân công tử đây có vẻ rất dè chừng, nếu cảm thấy tôi có gì đáng nghỉ ngờ thì tôi xin phép đi trước vậy”
Mộc Thăng Khanh nói xong, nét mặt không có một chút thay đổi nào, đi thẳng vào trong hang núi.
“Hừ, đúng là lấy lòng dạ tiểu nhân so kè với tấm lòng anh hùng” Người con gái cầm kiếm kia từng được Mộc Thăng Khanh cứu đó chẳng đáng là gì sao. Ông ta cùng đồng nghiệp nữ tiến vào bên trong.
Cuối cùng, bên ngoài chỉ còn lại có ba người Tân Trạm, Viên Khánh và Từ Kim Thanh.
Từ Kim Thanh hỏi: “Tân công tử, có vấn đề gì sao?”
Tân Trạm khẽ lắc đầu nói: “Tạm thời không phát hiện được gì, có lẽ do tôi nghĩ nhiều rồi.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ mơ hồ không rõ ràng, cũng không phải là nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bản năng Tân Trạm cảm thấy khe núi này có gì đó khác bình thường.
Nhưng Mộc Thăng Khanh đã không chút do dự đi vào trong đó, Tân Trạm cũng không cảm thấy có gì không hợp lý nữa.
Từ Kim Thanh nói: “Hay là để tôi vào trước, nếu mà có gì bất thường thì kịp thời thông báo cho mọi người biết.”
Tân Trạm lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa chúng ta cùng đi vào trong”
Nếu trực giác của mình đã nói rằng đây không phải điều nguy hiểm thì có lẽ sẽ không gặp bất trắc gì ngay. Cho dù Từ Kim Thanh có đi vào trong thì cũng không phát hiện được gì lạ thường.
Ở bên ngoài, sau khi Tân Trạm chuẩn bị sơ qua thì mọi người cùng nhau đi vào trong hang núi.
Nhưng để phòng khi Tân Trạm xuyên qua đám sương mù bên ngoài đi vào hang núi gặp bất trắc, Mộc Thăng Khanh đứng yên một chỗ trong hang núi đợi chứ không đi đi lại lại.
Nhìn đến mấy người Tân Trạm đi vào rồi, Mộc Thăng Khanh mỉm cười, tiếp tục giới thiệu: “Mọi người nhìn thấy rồi chứ! Các hào quang bản nguyên khác nhau trong không trung đó, bên ngoài giống như có một lớp màng bao bọc, chỉ cần đập nát nó là có thể hấp thu được những hào quang ấy”
Người con gái cầm kiếm hỏi: “Màng linh khí này rất khó phá vỡ sao?”
Mộc Thăng Khanh đáp: “Không khó, với tôi thì tầm một canh giờ là phá vỡ được rồi.
Vân công tử nói: “Đáng tiếc là chỉ có thể ở trong hang núi một ngày, nếu không thì cứ ở đây mãi. Các hào quang gốc này cấp bậc tu vi của bắt đầu đi vào cơ thể thì tu vi của tôi kiểu gì cũng tăng bậc rồi”
Mộc Thăng Khanh cười: “Vì thế nên không được lãng phí thời gian. Mọi người vẫn nên tự mình tìm ra bản nguyên của chính mình đi”
Vốn nhắc mọi người là trong hang núi này giỏi nên bốn phía nhiều bản nguyên hỗn loạn. Nếu không muốn xảy ra chuyện gì thì cố gắng hết sức đừng đến gần vùng ranh giới”
“Cảm ơn ngài Mộc đã nhắc nhở.”
Vân công tử và hai người con gái cầm kiếm, còn có hai người tu sĩ khác, sớm đã không thể chờ đợi được, bọn họ đều lập tức bay lên giữa không trung tìm kiếm cơ duyên. . Đọc truyện tại { TRUMtr uyen.оrg }
Mộc Thăng Khanh cười mỉm liếc mắt nhìn Tân Trạm rồi cũng bay lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.