Chương trước
Chương sau
Từ Kim Thanh nhào tới, ôm Nhạc Nhu vào trong ngực.
“Cảm ơn đạo hữu Trạm, nhưng Nhu làm sao vậy?”
Từ Kim Thanh nhìn thấy Nhạc Nhu nhắm chặt hai mắt, mất ý thức thì hơi hoảng loạn.
“Cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ là do lúc nãy rơi vào biển lửa, bị hoả diễm nguyên bản làm bị thương nên tạm thời hôn mê” Tân Trạm thu hồi hoả diễm trên người mình và hoả diễm bảo vệ trên người Nhạc Nhu rồi nói.
Mà sau đó hai người được hoả diễm bảo vệ nên không bị ngọn lửa trong vực sâu làm bỏng.
“Cảm ơn đạo hữu Trạm, cảm ơn anh”
Từ Kim Thanh nói năng lộn xôn, kích động không ngừng nói cảm ơn.
Lúc đầu anh ta đã rất tuyệt vọng, cứ tưởng là người yêu mình đã mất hết hy vọng rồi nhưng không ngờ Tân Trạm lại cứu sống được cô.
“Mọi người, chúng ta rời khỏi khu vực này trước đã rồi sau đó nghỉ ngơi một lát đi” Mộc Thăng Khanh lên tiếng.
“Không sai, nơi này quá nguy hiểm, nếu như gặp chuyện gì bất ngờ thì rất phiền toái” Những người khác gật đầu.
Từ Kim Thanh bế Nhạc Nhu, đoàn người lại lên đường một lần nữa.
Sau đó, bọn họ lại gặp vùng đất hư không bị gió bão bản nguyên làm tan tành, cô gái cầm kiếm suýt chút nữa bị cuốn vào vòng xoáy vô tận, may mà Mộc Thăng Khanh ra tay mới cứu được cô ta.
Sau đó, khu vực hỗn loạn này cũng không xuất hiện vấn đề gì nữa, rốt cuộc đám người cũng có thể đi tới chỗ an toàn.
Lúc rời khỏi khu vực này, Tân Trạm nhìn chằm chăm vào.
Mộc Thăng Khanh một chút.
“Tân Trạm, sao vậy?” Diệp Thành truyền âm nói.
“Không có gì” Tân Trạm lắc đầu, không nói gì.
Trên đoạn đường này, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, Mộc Thăng Khanh sắp xếp mọi người nghỉ ngơi một chút.
Một chốc lát sau, Nhạc Nhu tỉnh lại, Từ Kim Thanh lại dẫn cô ấy tới cảm ơn Tân Trạm.
Sau khi trải qua không ít chuyện, hai bên đã trở nên thân thiết hơn, gần như đã trở thành bạn bè nên cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
“Anh Trạm, chỉ trong một thời gian ngắn anh đã giúp tôi hai lần, đúng là không biết nên đền đáp như thế nào” Từ Kim Thanh nói.
“Không phải các anh cũng giúp tôi tìm được khí tức tơ mỏng trên người đấy sao” Tân Trạm mỉm cười nói.
“So với ơn cứu mạng thì những chuyện này chả là gì” Nhạc Nhu lắc đầu nói.
“Đạo hữu Thanh, vừa rồi tôi nghe thấy anh gọi cô ấy kiểu rất quen thuộc, hai người là bạn học sao?” Diệp Thành tò mò hỏi.
Từ Kim Thanh hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng nhớ lại, hình như đúng là mình đã gọi Nhạc Nhu là chị.
Anh ta cười khổ nói: “Thật ra cũng chẳng phải bí mật gì, tôi và Nhạc Nhu chẳng những là bạn học mà về sau còn bị tông môn trục xuất vì yêu nhau”
“Xin lỗi, tôi không biết chuyện này” Diệp Thành sững sờ và nói xin lỗi.
“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi, với lại hai chúng tôi cũng không hối hận.”
“Nhu, em có ngại nói lại chuyện xưa của chúng ta không?”
Từ Kim Thanh nói.
Nhạc Nhu chỉ dịu dàng lắc đầu.
Tân Trạm có thể nhìn ra đúng là tình cảm của hai người này rất sâu đậm, chỉ sợ trong đó đã từng xảy ra rất nhiều biến cố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.