Chương trước
Chương sau
Tất nhiên cũng bởi vì Luyện Dược sư vốn là một đám người kiếm nhiều tiền nhiều nhất đại lục, nơi tập hợp được hội liên hiệp của đám người này, đương nhiên cũng sẽ không tệ.
Khi Tân Trạm tới trước cửa, nhìn dáng vẻ vài hộ vệ cấp ba cảnh giới Phân Thần đang canh giữ lúc này hẳn là phái đoàn ở thành cổ Đông Hoàng cũng không hề nhỏ.
Anh không xông bừa vào mà truyền âm trước cho Du Túc.
“Ha ha, bạn nhỏ Tân Trạm, cuối cùng cậu cũng tới.”
Chỉ chốc lát, Du Túc đã đi ra cửa chào đón anh với nụ cười rạng rỡ.
Du Túc của lúc này, vẻ tiều tụy và mệt mỏi đã giảm đi so với khi bị Ma Môn lão ẩu bắt trên đường, nhìn mặt mày hồng hào, trẻ ra rất nhiều.
Đương nhiên, đây cũng là vì Du Túc vốn thuộc tuổi tác trung niên trong đám tu luyện giả, chỉ là bà lão kia vì tránh hiềm nghi nên cố ý dùng tà pháp khiến Du Túc hiện ra dáng vẻ già nua.
¡ Dược sư đã tìm ra cách phá giải.
Bên cạnh ông ấy còn có một cô bé đi theo, dáng vẻ thoạt nhìn hai mấy tuổi, trẻ đẹp, trường bào mặc trên người giống Luyện Dược sư.
“Ba ơi, đây chính là Luyện Dược sư trẻ tuổi mà ba gặp trên đường, nhìn chả ra sao cả” Cô bé này đánh giá nhìn Tân Trạm vài cái, có hơi thẳng thắn nói.
“Anh ta thật sự có cấp độ Luyện Dược sư cấp tám, không phải thổi phồng đấy chứ”
“Tuyết Nghiên, sao con nói chuyện với bạn của ba như vậy chứ” Du Túc trầm mặt, khiển trách nói.
Ông ấy đang trên đường tìm tiên thảo bị ma giáo bắt đi không phải chuyện gì tốt, cho nên Du Túc không nói với con gái, chỉ nói gặp được bạn bè quan hệ thân thiết.
Không ngờ chuyện này lại khiến con gái có hơi xem nhẹ Tân Trạm.
Du Tuyết Nghiên lè lưỡi, nhưng nhìn biểu cảm hiển nhiên có hơi không phục.
“Bạn nhỏ Tân Trạm, đây là Du Tuyết Nghiên, con gái thứ hai của tôi.
Đứa trẻ này bị tôi chiều hư rồi, chớ chê trách” Du Túc vội vàng tạ lỗi nói.
“Không sao, tôi mặc thật sự hơi giản dị, không giống Luyện Dược sư” Tân Trạm cười nhạt nói.
Địa vị của Luyện Dược sư trong thế giới này rất cao, kiếm linh tệ cũng dễ dàng. Bình thường Luyện Dược sư đều ăn mặc không tâm thường, mà quần áo mình mặc còn là của Hỏa Vũ Tông lại không bằng đồ của Luyện Dược sư cấp tám.
“Ha ha, tùy ý mà làm là được. Luyện Dược sư chúng ta cũng không biết từ lúc nào hình thành tập tục nhất định phải bày ra của cả, theo tôi thấy đã lộn cả rồi”
Du Túc cười, kéo Tân Trạm đi vào trong hội Dược sư.
Du Tuyết Nghiên kia hừ nhẹ một tiếng, đảo mắt. Không biết nghĩ tới điều gì cũng đi theo vào.
Tới trong phòng tiếp khách rộng lớn, Du Túc bảo người pha trà thơm cho Tân Trạm.
“Sao cậu mới đây đã tới tìm tôi, có chuyện gì vậy?” Du Túc hỏi.
“Đúng là có chút chuyện muốn hỏi ông” Tân Trạm gật đầu, nói về chuyện Băng Nguyên đan cấp năm.
“Tiên đan cấp năm, vật này thật sự khó lấy được” Nghe xong, Du Túc cũng hít sâu một hơi, biểu cảm có hơi khó xử.
“Những nguyên liệu đó khó tìm sao?” Tân Trạm nói.
Du Túc là phó hội trưởng hội Dược sư thành cổ Đông Hoàng. Ông ấy tiếp xúc rất nhiều Dược sư, nên sẽ không đến nỗi không biết tin tức của Dược tôn cấp năm.
“Không phải nguyên liệu. Thật ra Băng Nguyên đan này chỉ là món hàng bán chạy, Luyện Dược sư thông thường đều biết cách chế đan, tiên thảo cần dùng cũng không tính là quá hiếm lạ”
Du Túc lắc đầu nói: “Nhưng rắc rối ở thời gian, cậu cần là trong mười lăm ngày.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.