Chương trước
Chương sau
Thằng nhãi chết tiệt này đang nói cái gì vậy Phải biết Tam trưởng lão là một trong ba người mạnh nhất Hỏa Vũ tông, Tam trưởng lão đã nắm giữ thực quyền nhiều năm, Tân Trạm thế mà mở miệng liền mắng, tuyệt đối không cố ky cái gì cả.
Chẳng lẽ anh ta không sợ trưởng lão thật sự nổi giận, xé rách mặt mũi hai bên sao.
“Lớn mật!”
“Thằng nhãi chết tiệt này đang nói cái gì vậy?”
Có lẽ là do giọng nói khi nói câu nói này quá lớn, lại hoặc là tâm thần của Tam trưởng lão có chút không tập trung, quên che đậy bốn phía, lời trào phúng của Tân Trạm bị hộ vệ ở hậu điện nghe được, bọn họ thấy cái tên đệ tử lạ lãm này hình như: đang mắng Tam trưởng lão, lập tức giận dữ.
Ở trong lòng bọn họ, Tam trưởng lão là sự tồn tại không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
“Không phải chuyện của các anh, đi đi”
Sắc mặt của Tam trưởng lão âm trầm, ông ta cũng không hề tức giận, chỉ là khoát tay áo, xua đám hộ vệ đi.
Mấy tên hộ vệ đều có chút giật mình, cái tên Tân Trạm này rốt cuộc là ai, trưởng lão bị mắng, thế mà không có chút phản ứng nào.
Tam trưởng lão hít một hơi thật sâu, tỉ mỉ đánh giá Tân Trạm, mặt mũi tràn đầy phức tạp.
Đương nhiên ông ta cũng không phải là tính tính tốt đến mức bị chửi cũng không tức giận, chỉ là bởi vì Tân Trạm nói đúng, dường như đã hoàn toàn đúng.
Lúc đầu ông ta cũng không có để Tân Trạm vào mắt, nhưng bây giờ, ông ta không thể không nhìn thẳng vào Tân Trạm.
Không nói những cái khác, chỉ là nghe Trác Cư nói qua một chút triệu chứng của ông ta, liền có thể đánh giá ra bệnh của ông ta, thậm chí đến cả phản ứng của ông ta sau đó đều phán đoán chính xác, điều này đã vượt qua phạm vi một luyện dược sư.
Mà nếu như Tân Trạm thật sự là luyện dược sư đỉnh cấp, đặt ở các tông môn lớn, đều là sự tồn tại được người người kính ngưỡng, vạn chúng sùng bái, tu vi ngược lại không quan trọng.
Nhưng tuổi tác của Tân Trạm, luôn luôn khiến ông ta hoài nghi đối phương có phải là thực sự có bản lĩnh hay không, hay chỉ là từ địa phương nào đó, nghe nói đến căn bệnh lạ này.
Tam trưởng lão gật đầu nói: “Cậu nói không sai, tôi vốn cho rẵng có thể lấy độc trị độc, lại không nghĩ triệt để phá hủy thân thể, hiện tại đã đến biên giới nguy hiểm, cho nên lão phu mới lật khắp các sách thuốc, phát hiện Thải Điệp tiên thảo này, có thể trị liệu tình trạng hiện tại tôi”
“Thắng nhóc, lời cậu vừa nói mới, tôi có thể làm như không nghe thấy, nhưng nếu như tiếp theo, biểu hiện của cậu không có bản lĩnh thực sự, phần này tôi sẽ tính với cậu cùng một chỗ”
Tam trưởng lão nhìn chăm chằm Tân Trạm.
Ông ta cũng không phải là không suy nghĩ, nhưng nếu Tân Trạm đúng như ông ta suy đoán là luyện dược sư đỉnh cấp, vậy đương nhiên ông ta có thể nhịn.
Điều này thì đương nhiên, đã nói là sợ ông tự đầu độc chết chính mình, vì tôi có thể đến Linh Trì, đương nhiên muốn bảo vệ tính mạng của ông”
Tân Trạm cười cười, cất bước đi vào trong phòng luyện đan dược của Tam trưởng lão.
“Ừm, lò luyện đan cũng tạm được, có thể luyện đan dược”
Tân Trạm nâng lên một đan lô có màu sắc tím đậm đánh giá vài lần, tùy ý buông xuống.
Khóe miệng của Trác Cư giật một cái, lò luyện đan này là anh ta đi theo Tam trưởng lão để mua, trọn vẹn bỏ ra ba vạn Linh tệ, mà tới miệng của Tân Trạm, chỉ là không tệ.
Sau đó, Tân Trạm lại nhìn một chút địa hỏa, Hỏa Vũ tông mặc dù đã có xu thế xuống dốc, nhưng nội tình vẫn còn, hỏa diễm mà Tam trưởng lão mặc dù so ra kém lửa của thiên địa, nhưng cũng đã gần đến cái chủng loại kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.