Chương trước
Chương sau
Bản thân mình bây giờ đã mất một cánh tay, Minh Hỏa kia vẫn đang thiêu đốt cánh tay của mình, toàn bộ bảo vật bên trong túi trữ đồ cũng đã mất hết, đến khi trở về, thân phận đệ tử nội môn của anh ta nhất định không giữ được nữa rồi.
“Chúng ta vẫn còn chưa tới bước đó, sư đệ cậu cứ yên tâm dưỡng thương là được”
Trác Cư lắc lắc đầu, liếc nhìn hoa tiên bên cạnh một cái.
Cuối cùng đám người thương lượng, Trương Đình ở lại, canh giữ hoa tiên đồng thời dưỡng thương, hơn nữa xung quanh còn bố trí trận pháp, chỉ cần Tân Trạm đến đây, bọn họ sẽ phát hiện ngay.
Còn ba người thì lại ra ngoài dẫn dụ Tân Trạm, chờ thời cơ giết chết.
Nếu đúng như Trương Đình dự đoán, Tân Trạm nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nhân lúc anh tấn công sư đệ Lưu, hai người sẽ bất ngờ xuất hiện vây giết Tân Trạm.
Định sẵn kế hoạch, ba người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sau đó bay ra khỏi sơn cốc, bọn họ phân tán thần thức, dựa theo những hướng khác nhau mà đi.
Bên trong sơn động, Tân Trạm đang không ngừng làm suy yếu dấu vết thần thức trên túi trữ vật của Trương Đình, anh tính toán dựa vào tốc độ này, đại khái khoảng đến ngày mai, có thể mở được túi trữ vật này ra.
Sau khi tiêu hao không ít thần thức, Tân Trạm liền dừng lại, bắt đầu luyện chế linh dược để khôi phục thần thức.
Sau khi uống đan dược của tên sư đệ Trương kia, Tân Trạm lại càng ngày càng cảm thấy tiên dược mà mình luyện chế ra không đủ hiệu quả, nhưng mà trong tình cảnh không có gì bên người, có vẫn đỡ hơn là không.
Thời gian lại trôi qua thêm nửa ngày, cuối cùng Tân Trạm cũng có thể mở ra được một khe hở bên trong túi trữ vật, lấy được kiếm Thanh Đồng ra ngoài.
Có được bảo kiếm trong tay, Tân Trạm cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nếu không dựa vào trường kiếm của bọn họ, uy lực thi triển chi thiên thập tam trảm thật quá nhỏ, bằng không Trương Đình đã không thể thoát được.
“Lại đến nữa”
Sắc mặt của Tân Trạm đột nhiên biến đổi, anh đi tới trước cửa động, ngẩng đầu nhìn lên.
Liền nhìn thấy một bóng người, tốc độ cực nhanh, từ ngọn núi phía trên nơi anh đứng lướt qua bên cạnh một cái.
“Đám người này không biết mình đã động đến trận pháp, làm như thế này cũng chỉ phí công vô ích mà thôi” Tân Trạm cười lạnh một tiếng, anh đang định quay lại, đột nhiên vẻ mặt thay đổi.
“Người bay qua vừa rồi hình như là tên tu sĩ họ Lưu, mình đã đánh bại Trương Đình, anh ta lại còn dám đến tìm mình xin chết”
Đáy mắt Tân Trạm chuyển động, thoắt cái thân ảnh liền biến mất trước cửa động.
“Sư huynh Trác Cứ, sư huynh Nhất Tuần, tôi đã bay quanh khắp khu vực này hai lần rồi, không hề phát hiện ra người nào, có khi nào tên Tân Trạm kia không ở trong phạm vi khu vực này không”
Trên không trung, sư đệ Lưu tiếp tục bay qua, đồng thời truyền âm nói với hai người họ.
“Đừng nóng vội, trong ba người chúng ta cậu là người có †u vi yếu nhất, chỉ cần Tân Trạm kia muốn giết chúng ta, nhất định sẽ ra tay với cậu, mà khu vực cậu đang tìm kiếm đây, chính là nơi ẩn mình tốt nhất”
Trác Cư dặn dò nói: “Hơn nữa cậu nhất định phải nhớ, nếu như gặp phải Tân Trạm, tuyệt đối không được cố ky, lập tức sử dụng thứ đó ngay, biết chưa?”
“Hiểu rồi, sư huynh Trác Cư” Sư đệ Lưu lập tức đáp lời, nhưng trong lòng lại có chút không phục.
Theo ý kiến của anh ta, trước tiên Tân Trạm giết sư đệ Trương, rồi lại cướp cả túi trữ vật của Trương Đình, chắc chắn đã bỏ chạy từ sớm rồi, làm sao có thể còn ở lại đây, còn về phần Trương Đình nói Tân Trạm muốn giết hết tất cả bọn họ, hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.