Chương trước
Chương sau
Râu Quai Nón cũng không nghĩ theo lối này, anh ta lấy làm kinh hãi nói: “Nếu như cậu ta là Tân Trạm vậy sao không liên lạc với chúng ta”
“Không liên lạc như vậy mới đúng, chuyện cướp ngục như thế này nếu như để cho những người khác biết được mục tiêu là ai thì sau này chúng tôi chạy đi cũng sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc biển”
Diệp Thành hừ nói nhất định là Tân Trạm”
hờ xem đi, tôi cảm thấy cái tên này.
Theo thời gian dần trôi qua, bầu không khí cũng càng lúc càng căng thẳng. Tâng hai nhà giam, khắp nơi đều là tù binh Tân Trạm chộp tới được, có cai ngục tuần tra, cũng có trưởng lão.
Ở phía sau núi, Triệu Tấn Dục chợt cảm thấy hoảng hốt, ông cũng không phải thằng ngu, mới ban đầu còn có nhân tố lơ là bất cẩn, nhưng mắt thấy hai người trưởng lão một đi không trở lại, đôi mắt ông ngày càng hiện lên lo lắng, đột nhiên đứng phắt dậy.
“Trưởng lão Triệu” Hai người trưởng lão khác chợt sửng sốt.
“Đi thông báo cho tất cả trưởng lão, có lẽ ngục giam xảy ra chuyện gì rồi, cùng đi, tất cả phải đề phòng cẩn thận”
“Vâng”
“Chờ đã, lấy linh khí Cửu phẩm đến đây cho tôi” Nhìn thấy hai trưởng lão khác sắp rời đi, ông lại mở miệng nói.
Tâng ba nhà giam.
Triệu Hạo Thiên phá tan cánh cửa phòng giam cuối cùng, giữa một tràng tiếng cười to, một luồng khói đen đột nhiên bay ra từ trong đó.”
“Triệu Người Điên, tôi và ông lại gặp mặt rồi”
Khói đen này mang theo Huyết Tinh Chi Khí nồng đượm, bên trong sương mù lộ ra gương mặt tràn đầy nếp nhăn của một ông lão.
“Từ Lão Ma, lần này hiếm có cơ hội chạy ra ngoài, tốt nhất là ông đừng nên làm loạn” Triệu Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, ném chiếc bình sứ cho ông lão này, sau đó nhắc nhở nói.
“Yên tâm, khó khăn lắm mới thoát khỏi nhà giam, lão phu sẽ không quấy rối.” Khói đen này cười gắn.
“Còn ba tên khác nữa đâu? Sức mạnh của ba người kia tôi và ông đều hiểu rõ, chi bằng thả hết toàn bộ ra, vậy thì cơ hội trốn thoát của tôi và ông sẽ tăng lên đáng kể rồi.”
Triệu Hạo Thiên nhíu nhíu mày, thật ra ông ta cũng khá là động lòng.
“Tiền bối, những chuyện tôi hứa với ông ta đã làm được hết rồi, nếu ông tiếp tục cứu người thì tôi cũng sẽ không giúp ông chắn đường nữa”
Nhưng đúng lúc này trên người Triệu Hạo Thiên vang lên một giọng nói bình tĩnh.
“Thăng oắt cậu không tin bản tôn? Yên tâm, tôi không ngu ngốc thế đâu”
Triệu Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, bóp nát một đạo dấu ấn Tân Trạm đã để lại này.
“Đây là do người đến cứu ông để lại?”
Ông lão khói đen cười khà khà nói: “Xem ra cậu ta không hề yên tâm về ông nhỉ, chi bằng lão phu giúp ông một tay, trấn áp cậu ta để ông sử dụng thấy sao.”
“Chỉ sợ ông không có cái tài này thôi” Triệu Hạo Thiên cười lạnh nói.
“Mấy người cũng đã phục hồi xấp xỉ rồi, đến giờ làm chuyện chính rồi”
Ông ta vung tay lên, hai cánh cửa phòng giam khác mở ra, trong chớp mắt vỡ vụn, một nam một nữ bước ra từ trong đó.
Bên trong hai người này, người đàn ông trung niên có tướng mạo hiên ngang chính trực, xem ra rất có khí chất quý tộc, còn để ba sợi râu dài.
Mà người phụ nữ thì nhìn rất yêu kiều quyến rũ, diện mạo dáng vẻ đều thuộc hàng số một, một cái nhíu mày một nụ cười của cô đều rất hấp dẫn, toát lên sự quyến rũ vô tận.
“Các vị, bây giờ đã được tự do rồi, nhưng có thể tự do được bao lâu thì phải xem năng lực của bản thân rồi” Triệu Hạo Thiên đảo qua ba người nói.
“Tất nhiên, công ơn của anh Triệu hôm nay, Trường Xuân Hàng tôi khắc ghi trong lòng, nếu ngày sau có cơ hội tôi chắc.
chắn sẽ đền đáp lại” Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, có vẻ khá nho nhã.
“Anh Triệu đừng bỏ lại em gái này nha” Cô gái quyến rũ sóng mắt long lanh, giọng điệu ngọt ngào nói: “Em đây cũng không có năng lực mạnh mẽ được như anh đâu, thân thể còn bé nhỏ, anh nỡ lòng bỏ lại em sao”
Giọng nói của cô gái mềm mại đáng yêu, mang theo một sự hấp dẫn nào đó khiến người ta nghe xong không nhịn được sinh ra kích động muốn chăm sóc bảo vệ.
Ánh mắt của Triệu Hạo Thiên giá lạnh, lạnh lùng nói: “Lập tức thu dọn đồ đạc của ông, nếu còn sử dụng huyễn thuật thì tôi sẽ khoét mắt của ông”
“Ha ha, Phấn Ngọc tiên tử, nếu cô cần người bảo vệ thì tôi có thể giúp” Hắc Vụ lão liếm môi, tỏ ra vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.
“Hừ” Phấn Ngọc tiên tử vừa đến đã bị ra oai phủ đầu, cô hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ông ta, nhưng khi nhìn vào mắt của Triệu Hạo Thiên lại thấy có chút sợ hãi.
“Đi thôi, phía trên đã đánh nhau rồi”
Triệu Hạo Thiên ngẩng phảt đầu, nghe thấy từng tiếng linh khí va đập ầm ầm trên tầng hai.
Tâng hai nhà giam.
Lúc Triệu Hạo Thiên thả Hắc Vụ lão giả ra.
Tân Trạm phất tay, không thèm che dấu gì nữa, khiến cho trận pháp bị phá hủy hoàn toàn, khiến phần lớn phạm nhân thoát khỏi cảnh giam cầm.
“Cảm ơn ngài”
“Cảm ơn tiền bối”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.