Chương trước
Chương sau
Xông Theo lời Phù Ma, màn cảm biến lưới ánh sáng bên ngoài điện không ngừng lùi lại, từng vết nứt hiện ra. Rõ ràng dưới sự tấn công của một đám yêu tu, cho dù là trên Phù Ma là lá bùa cổ, và dùng tiên khí trong cơ thể của Tân Trạm thì cũng không chỗng đỡ được bao lâu.
“Lát nữa đợi tôi ra thì anh quỳ xuống để tôi bước lên lưng anh, rồi tự xưng là đầy tớ của tôi” Kim Sắc Tước Điểu nói “Nằm mơ đi, cậu đứng lên cánh tay tôi”
Tân Trạm lườm mắt nói.
“Láo xược” Kim Sắc Tước Điểu giận dữ quạt đôi cánh: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết, đứng lên cánh tay của anh, anh xem tôi là thú cưng của nhà anh chắc”
“Thế này đi, anh không cần quỳ xuống nữa, tôi đứng lên đầu anh”
“Trên vai, đây là giới hạn của cuối cùng của tôi rồi”
“Quyết định vậy đi”
Đúng vào lúc một người một chim đang nói qua nói lại với nhau thì tấm bùa Huyền Vũ này ầm ầm rạn nứt.
Một đám yêu tu xông vào trong điện như nước thủy triều lên vậy.
Cùng với lúc này, Kim Sắc Tước Điểu dang đôi cánh ra, bay lên vai của Tân Trạm.
Cậu ta ưỡn ngực ngẩng đầu lên, đầu ngang bằng với Tân Trạm “Dừng tay lại hết cho ta!”
Đối diện với một đám yêu tu, Kim Sắc Tước Điểu hét lớn một tiếng, âm thanh giống tiếng sấm sét, nổ vang làm chấn động đôi tai của tất cả mọi người, một cơn đau đớn.
“Mày lại là cái thứ gì đây?” Một hộ pháp chau mày lại, nhìn thấy Kim Säc Tước Điểu thì có chút sững sờ.
“Cái thứ gì?” Kim Sắc Tước Điếu ngưỡng đầu cười lớn, nói: “Ngược lại là các người đấy, cho dù Tuyệt Nhật Yêu Hoàng của các người đích thân đến thì ông ta cũng không dám gọi ta như thế!”
“Rốt cuộc các hạ là ai?”
Một hộ pháp lão luyện thành thục bước ra, kiêng nể nhìn Kim Sắc Tước Điểu nói.
Ông ta nhìn ra được, tu vi của Kim Sắc Tước Điểu không cao, nhưng toàn thân ánh vàng, cao quý vô cùng. Đặc biệt là thần sắc đôi mắt đó, yêu tộc bình thường tuyệt đối không thế bắt chước theo được.
Nhưng nếu là trong yêu tộc, quái thú tộc Tước Điểu cũng chỉ có nhà đó thôi, nhưng bọn họ rất ít khi ra khỏi núi, chứ đừng nói là đến đây.
“Cút sang một bên, ngoài Yêu Hoàng của các người ra, mấy người không có tư cách biết thân phận của ta” Kim Sắc Tước Điểu hung hãng càn quấy tột đỉnh, không hề khách sáo mà gào thét với hộ pháp có địa vị khá cao này.
“Chó ngoan không cản đường, ông đây muốn ra ngoài”
“Mày!
Mặt của người hộ pháp này đỏ lên, có tâm ra tay nhưng lại không lại do dự.
Cứ như vậy thả Tân Trạm chạy, đương nhiên ông ta không cam tâm, nhưng nếu như ra tay lại sợ xảy ra sai sót.
“Mọi người đừng căng thẳng, đây nhất định là người này làm thủ thuật che mắt người khác”
Có điều đúng vào lúc này, Hùng Văn Ân từ từ đi ra, ánh mắt anh ta u ám lạnh lùng lướt qua Tân Trạm.
“Hùng Văn Ân, cậu có ý gì? Người hộ pháp đó chau mày nói.
“Bẩm báo các vị hộ pháp” Hùng Văn Ân chào hỏi xong rồi nói: “Tu sĩ loài người này quỷ kế đa đoan, thủ đoạn đủ kiểu, mọi người đừng quên, một người như hắn ta có thể phát huy thủ đoạn yêu ẩn nấp thân hình, cũng có thể tấn công với công pháp yêu tộc. Bây giờ tạo ra một nhân vật lớn gọi là yêu tộc, rõ ràng đây lại là mánh khóe của hẳn ta.”
Lời của Hùng Văn Ân khiến đám yêu tu trầm tĩnh, âm thầm suy nghĩ.
Trong lòng Hùng Vân thầm nghĩ vẫn còn muốn châm thêm lửa, chô nên anh ta tiếp tục nói: “Mọi người thử nghĩ đi, nếu như người này có bạn tốt yêu tộc này, tại sao đến cùng đường bí lối mới lộ ra Kim Sắc Tước Điểu? Tôi thấy điều này nhất định có vấn đề, nên giữ con chim này lại, nếu thật sự là người nhà mà hiểu lầm nhau thì chúng ta thả ra cũng không muộn, còn về con người này, dám tự tiện xông Không sai, có thể giữ lại con Tước Điểu này, còn người thì nhất định phải giết” Cũng có âm thanh vang lên, ủng hộ Hùng Văn Ân.
“Chàng trai, cậu cần phải làm rõ thân phận ngay lập tức” Lão hộ pháp kia khẽ thở dài một tiếng rồi nói, hơi thở toàn thân đã tràn ra ngoài.
“Ông không xứng” Kim Sắc Tước Điểu kiêu ngạo lạnh lùng nói.
“Ra tay!”
Có yêu tu hét lên, lập tức rất nhiều bóng người xông ra, lao đến Tân Trạm với Tước Điểu.
“Muốn chết”
Kim Sắc Tước Điểu hừ một tiếng, từ trên vai Tân Trạm bay đi, đôi cánh mạnh mẽ dang ra.
Và lúc đôi cánh màu vàng đó dang rộng đến cực điểm, từng đám lửa cháy bay tra từ đôi cánh của cậu ta, chốc lát bay lên biến thành biển lửa, bao trùm cả đất trời.
Tiếng chim véo von vang lên, phía sau Tước Điểu xuất hiện một bóng đen to lớn, ngọn lửa lớn đó cuồn cuộn lao về phía yêu tu đang bay đến.
Gần như chạm không được vào lửa nóng, sắc mặt của những yêu tu này thay đổi rõ rệt, phun ra máu tươi, bị ngọn lửa làm chấn động bay ngược ra lại.
Và trong làn sóng biển lửa vô biên, ngọn lửa đỏ tươi vẫn bị ngọn lửa màu xanh lam cuốn vào, trông càng đáng sợ và nguy hiểm hơn.
“Tên nhóc thối này, còn trộm Minh Hỏa của mình”
Tân Trạm nghiến răng nghiến lợi, một cơn đau da thịt. Kim Sắc Tước Điểu này đúng là kẻ suy đồi, trộm của mình nhiều đồ như vậy, còn không biết xấu hổ đòi tiên khí với mình?
Kim Sắc Tước Điểu chỉ là phóng ra chút lửa, sau đó cậu ta từ từ thu đôi cánh lại. Ngọn lửa vô biên này cũng thu lại theo động tác của cậu ta, trong lúc im lặng, ngọn lửa biến mất không còn dấu vết gì nữa, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng bên trong điện không còn một tiếng quạ, tất cả yêu tu đều nhận thức được sự khủng khiếp của khoảnh khắc ngọn lửa bộc phát.
Vẻ mặt bọn họ đầy sự hốt hoảng, khó mà tin được.
Một hộ pháp bị làm chấn động bay ra, ôm ngực đứng dậy, sợ hãi kêu lên.
“Xem như là có chút năng lực phân biệt, bây giờ biết làm thế nào rồi chứ?” Kim Sắc.
Tước Điểu thẳng ngực, ánh mắt chứa đầy sự kiên cường.
“Đúng là tộc Tử Hỏa Yêu Hoàng”
“Đừng ra tay nữa, mau đi gọi bệ hạ Yêu Hoàng đến”
Lão hộ pháp kia hít thở sâu một hơi, lập tức chặn đám người lại bảo bọn họ lùi ra sau.
Kim Sắc Tước Điểu bày ra mánh khóe này thì đã bộc lộ thân phận hoàn toàn, cùng với yêu tộc tam hoàng đều là quan hệ bình đẳng với nhau. Nếu bọn họ biết thân phận, mà còn dám ra tay với con nối dõi Yêu Hoàng, thế thì đó chính xác là muốn tìm đến cái chết.
Trong lòng Hùng Văn Ân cũng phẫn nộ vô cùng, anh ta nằm chặt bàn tay lại thành năm đấm.
Tân Trạm chết đến nơi rồi mà không ngờ vẫn còn cơ hội đảo ngược tình hình.
Vừa nghĩ đến đây, cơn đau âm ỉ chỗ tay gãy của anh ta đều là do cái người phá hoại tiền đồ của mình, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
“Mặc dù bây giờ mấy thằng cha này không dám ra tay, nhưng thân phận thủ lĩnh thì khác, dựa vào tính cách thích hộ pháp thuộc hạ, nếu như biết Tân Trạm đánh vô số hộ pháp khiến họ bị thương, quấy rối sự yên tĩnh của hoàng cung. Dựa vào tính khí của hắn, nhất định sẽ không tiếc mọi giá mà giết hắn ta”
Hùng Văn Ân đảo mắt, đột nhiên quay người rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong phòng sách, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười khổ một tiếng, vung tay một cái đánh tan màn cảm biến ánh sáng trước mắt.
“Bệ hạ, xem ra ngài cần ra mặt rồi” Nam Du nói.
“Đương nhiên rồi, tên nhóc này đem biển lửa Chu Tước đến luôn rồi, ta mà còn giả đui giả điếc thì đúng là không thích hợp. Nhưng mà tên nhóc này cũng đủ ác độc, sao có hắn thể lẫn vào thế hệ sau của Tử Hỏa Yêu Hoàng được?”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng lắc đầu cười, chân đạp một cái, thân hình biến mất ngay tại chỗ.
“Ha ha, nhóc con, sao cậu lại có thời gian đến chỗ anh trai thế này?”
Lúc bầu không khí trong điện rơi vào trầm tĩnh.
Bóng dáng Tuyệt Nhật Yêu Hoàng đột nhiên xuất hiện, đồng thời phát ra tiếng cười sảng khoái.
“Gặp anh trai Tuyệt Nhật” Kim Säc Tước Điểu cũng cất đi sự ngạo mạn, từ trên vai Tân Trạm nhảy xuống, cung kính chào hỏi Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.
“Cậu vẫn chưa biến hình sao? Dựa vào thực lực của cậu, chắc đã sớm đủ rồi chứ”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng ân cần hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.