“khà khà, kẻ làm việc lớn không chấp nhặt tiểu tiết, tao làm kẻ xấu thì sao nào, không phải phí lời, Tân Trạm, mày có gan xông vào hoàng cung không?” Hùng Văn Ân cười lạnh nói “Mau rửa sạch cổ đợi tao, hôm nay tao sẽ giết chết mày”Ánh mắt Tân Trạm lạnh lùng, chậm rãi nói.
“Ha ha, để xem mày giết tao kiểu gì, chỉ sợ mày không có cái tài đó” Hùng Văn Ân cười lớn.
Kết thúc cuộc đối thoại, Tân Trạm buông Lịch Ám Tây ra.
“Đeo cái này vào, tôi đưa anh đi vào” Lịch Ám Tây xoa cái cổ suýt bị bẻ gấy của mình, lấy một cái gông vứt cho Tân Trạm.
“Đây là đồ của nhà giam hoàng cung, chuyên dùng để khóa giữ linh khí nhân loại, cậu Tần đừng mắc mưu” Vũ Thiên Yết thấy vậy, kinh ngạc nói “Không sao” Tần Trạm tỏ ra lạnh lùng, chủ động đeo gông vào hai tay, nghiêm túc nói: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con gái ông ra ngoài an toàn, tôi đảm bảo”
“Làm phiền dẫn đường”
“Vào đến hoàng cung xem mày còn kiêu ngạo nữa không” Lịch Ám Tây hừ một tiếng.
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã vào trong từ cửa sau.
“Cậu Tần.” Vũ Thiên Yết mặt lấm lem nước mắt, không kìm được quỳ xuống đất. Hoàng cung Yêu Hoàng chính là nơi đầm rồng hang hổ, lưới bảo vệ tầng tầng, liệu anh có thể sống trở ra không?
Hùng Văn Ân tuy là cận vệ của Yêu Hoàng, quyền cao chức trọng, nhưng không thể nhốt phạm nhân ở nơi quá dễ thấy.
Quẹo trái quẹo phải theo Lịch Ám Tây, chẳng mấy chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/913121/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.