Chương trước
Chương sau

Sau khi hai nhóm người hội họp thì tiếp tục tiến về phía trước sâu hơn, đi lần này lại đi hết mấy ngày.
Có vương tử Yêu Tộc và Hồ Bạch Linh gia nhập, sức chiến đấu của cả đội tăng lên rất nhiều, Tân Trạm cũng không cần phụ trách nhiệm vụ bảo vệ cả đội nữa.
Mấy ngày tới, lúc rảnh rỗi Tân Trạm sẽ lợi dụng những linh khoáng thạch thu thập được trong các dãy núi để tiếp tục sản xuất phi kiếm, mới mấy ngày đã tạo thành năm sáu trăm cây.
Mà mấy ngày qua, Hồ Bạch Linh cũng không dám đến quấy rầy Tân Trạm, giống như đã bị Tân Trạm tạo thành bóng ma trong lòng vậy.
Thế nhưng cô ta vẫn trút hết mọi giận dữ lên đám yêu thú không có mắt kia, giết mỗi một con đều vô cùng dứt khoát, hoàn toàn xứng danh sát thần.
Mãi đến một ngày nào đó, mọi người đi tới một dãy núi to lớn chọc trời mới dừng bước lại.
“Hồ Lão, căn cứ vào sách cổ trong gia tộc thì một khi nhìn thấy dãy núi này, chúng ta đã gần đến Vẫn Yêu Cốc rồi” Vương Tử Yêu Tộc kia lịch sử mở miệng nói “Nếu như ở đây mà sử dụng Phù Không Nguyên Thạch thì có lẽ sẽ tìm được Vẫn Yêu Cốc đấy”
Anh ta vừa nói vừa lấy ra một miếng nguyên thạch từ hộp gấm trong không gian, giao cho Hồ Lão.
“Gia tộc chỉ còn lại một miếng Phù Không Nguyên Thạch này mà thôi, chuyện còn lại giao cho ông đấy” Lịch Ám Tây cầm ra, ánh mắt lộ vẻ thương tiếc.

“Chuyện này đừng nên chậm trễ, chúng ta đi thôi” Hồ Lão đưa la bàn trôi lơ lửng trên không trung, tất cả mọi người đều đi về hướng la bàn chỉ.
Đoạn đường này vô cùng quỷ dị, có một vài thời điểm la bàn lặp đi lặp lại một con đường giống như chuyển động một chỗ vậy.
Thế nhưng Hồ Lão vẫn rất kiên định, từ đầu đến cuối tất cả mọi người đều đi theo la bàn, “Âm”
Ước chừng đã đi một ngày đường, một tiếng gâm đột nhiên vang lên khắp đất trời.
Mọi người đi qua một nơi chuyển giao, ngay lập tức một sơn cốc to lớn xuất hiện trước mắt bọn họ.
Cảnh tượng trước mắt chính là cả dãy núi liên tiếp giống như khuỷu tay to lớn vậy, bao vây kín nơi đây. Chỉ có một con đường nhỏ trước cửa sơn động là có thể ra vào, bên trong luôn luôn có tiếng yêu thú kêu rên vang vọng khắp sơn cốc.
Bên trong sơn cốc, lại có huyết quang ngất trời, không ngừng chìm nổi, quanh quẩn dưới ánh mặt trời.
Mọi người còn cách sơn cốc vài cây số đã có thể ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc gay mũi Ánh mắt Hồ Lão hiện lên chút xúc động.
Hồ Bạch Linh và Lịch Ám Tây cũng yên lặng không nói tiếng nào, tâm trạng phức tạp nhìn vào sơn cốc.
“Năm đó, người của Tam Tông bắt Yêu Tộc của tôi đến Ẩn Giới, muốn chúng tôi làm đá mài dao cho đám đệ tử của bọn họ. Yêu Tộc của tôi nhẫn nhục chịu đựng, vào bên trong chỗ sâu của dãy núi yêu thú tìm được cửu tọa tế đàn của Yêu Tộc thượng cổ, kích thích huyết mạch thượng cổ, lúc này mới giúp Yêu Tộc của tôi không bị loài người tùy ý tàn sát nữa”
“Vẫn Yêu Cốc này là mạnh nhất trong Cửu Cốc, nhưng bởi vì đây là bảo vật mạnh nhất nên đã khiến cho Yêu Tộc xuất hiện nội đấu, chém giết lần nhau, chết thảm nghiêm trọng, suýt chút nữa đã khiến cho cục diện mà các tiền bối trong Yêu Tộc cực khổ tạo nên bị hủy diệt trong chốc lát”
“May mắn lúc ấy có Lăng Nhật Yêu Hoàng kỳ tài ngút trời, dẹp loạn phân tranh, phong ấn lại nơi đây để tránh cho Yêu Tộc xuất hiện đại chiến một lần nữ: “Yêu Tộc của tôi trải qua muôn vàn khó khăn mới có được hòa bình như ngày hôm nay, không ngờ hiện tại chúng ta có thể may mắn vào lại trong sơn cốc này” Hồ Lão nói xong bèn dụi mắt một cái, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
“Ba, đừng quá bi thương, báu vật tốt nhất ở sơn cốc này đã bị Lăng Nhật Yêu Hoàng lấy đi rồi. Những loại bảo vật khác cũng đã bị phong ấn hơn phân nửa, chúng ta đến đây chỉ để lấy Phù Không Thạch, chắc hẳn Yêu Hoàng sẽ không trách tội đâu” Hồ Bạch Linh nói.
Hồ Lão thu lại tâm tình, mọi người chậm rãi đi vào trong Vẫn Yêu Cốc.
Mà thật sự rất thần kỳ, ở bên ngoài sơn cốc có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, thế nhưng tiến vào bên trong sơn cốc rồi, dường như tất cả đều hoàn toàn biến mất.
Tân Trạm nhìn bốn phía xung quanh, ở đây giống như một sơn cốc bình thường vậy.
Ngoại trừ trên mặt đất có thêm một chút xương cốt ra thì trên đỉnh đầu, giữa không trung có một vài điểm sáng bay lượn rất dễ thấy.
“Hồ Lão, những thứ này là gì vậy?” Chung Trác Linh tò mò nhìn lên những điểm sáng trên bầu trời kia rồi hỏi.
“Đây chính là Phù Không Thạch đấy” Hồ Lão cười nói.
“Phù Không Thạch bay trên trời sao?”
Chung Trác Linh giật mình hoảng hốt.
“Đương nhiên rồi, vật này có thể chở người bay lên thì bản thân nó cũng có nặng lực bay chứ. Trên thực tế, lần này đến sơn cốc, nhiệm vụ của chúng ta chính là bắt lấy Phù Không Thạch”
Đại sư Thiết Lang cũng khẽ cười.
Ông ta và Hồ Lão tìm một nơi đất trống trong sơn cốc, lấy ra một số tư liệu luyện khí.
Có một vài thứ Tân Trạm cũng không nhận ra, nhưng tổng hợp lại cũng có thể hiểu được, có thể thoáng loáng nhìn thấy dáng vẻ của từng chiếc thuyền bay. Xem ra hai người này, quả thật cũng đã chuẩn bị rất nhiều.
“Mọi người, khi chế luyện thuyền bay thì trước tiên phải dùng Phù Không Thạch. Vì thế chúng ta muốn chế luyện ra thuyền bay ở đây thì trước tiên mọi người phải giúp đỡ bắt lấy Phù Không Thạch càng tốt, chúng tôi mới có thể chế tạo ra thuyền bay càng tốt được” Hồ Lão nói.
“Làm phiền cậu Trình bày trận pháp, tránh để linh khí chảy loạn làm rối lên”
Tân Trạm gật đầu, bày trận bên cạnh hai người họ.
Cùng lúc đó, Thiết Lang và Hồ Lão bắt đầu chế luyện các bước ban đầu của thuyền bay.
Chờ đến khi Tân Trạm hoàn tất trận pháp thì hai người họ đã chế tạo ra bốn thứ có dáng vẻ của thuyền bay.
“Lần này chế tạo bốn chiếc thuyền bay, tôi và Hồ Lão cùng với Lịch Vương Tử, cậu Trình mỗi người một chiếc. Sau này tích góp đủ nguyên liệu thì chúng ta có thể đến đây một lần nữa”
“Hồ Lão, toàn bộ đây đều là Phù Không Thạch, bây giờ chúng ta bắt hết hay sao?” Lịch Vương Tử không nhịn được hỏi.
“Tài liệu về phương diện này không nhiều nhưng tôi cảm thấy tốc độ càng nhanh thì chắc sẽ càng tốt. Hơn nữa về màu sắc, tôi đã xem sách cổ rồi, dường như Phù Không Thạch màu tím có phẩm chất không tệ, nhưng tôi cũng không biết có màu nào tốt hơn hay không nữa”
Đám người Tân Trạm khẽ gật đầu.
Thiết Lang và Hồ Lão đều ở bên trong trận pháp chờ đợi, cho nên Chung Trác Linh và Hồ Bạch Linh thay phiên nhau giúp đỡ cha bọn họ bắt lấy Phù Không Thạch.
Tân Trạm và Lịch Ám Tây cũng chuẩn bị sẵn sàng Bởi vì sau khi bắt lấy Phù Không Thạch, trước tiên phải luyện chế nên bốn người không thể đồng thời bắt lấy bốn viên được, chỉ có thể bắt theo thứ tự mà thôi.
“Mọi người, bốn người chúng ta cùng nhau bắt một viên hay là lựa chọn ra người mạnh nhất bắt bốn viên hay là tự dùng bản lĩnh của chính mình đây?” Lịch Ám Tây nhìn về phía đám người Tần Trạm rồi hỏi.
“Bằng bản lĩnh của mình đi, hơn nữa ba tôi nói Phù Không Thạch này rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Nếu đi nhiều người thì ngược lại không tốt lắm đâu” Hồ Bạch Linh nói.
“Tôi cũng muốn bản thân được thử một lần” Chung Trác Linh nhìn Tân Trạm, sau đó cũng mở miệng nói Thấy ba người đều nói như vậy, đương nhiên Tân Trạm cũng không phản đối nữa.
“Tôi tới trước nhé.” Hồ Bạch Linh đã sớm không kịp chờ đợi, dẫn đầu bay lên những điểm sáng giữa không trung kia
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.