“Tân Trạm, cậu không sao chứ?”
Hai người Diệp Thành vừa mừng vừa sợ, bước nhanh đi tới, nhìn Tân Trạm từ trên xuống dưới, tựa như xem có thiếu miếng thịt nào không.
“Sao, hai người nghĩ có chuyện gì xảy ra với tôi được chứ?” Tân Trạm cười thành tiếng, nhưng trong lòng cũng còn chút sợ hãi.
Chuyện trước đó ở không gian sương mù xám xịt mà Tân Trạm đã phải trải qua quả thực rất nguy hiểm.
“Nhưng con thú này lại có thể nói tiếng người, tôi còn tưởng nó là Bạch…” Lạc Việt Ban nói, đột nhiên con thú kia trừng mắt liếc anh một cái.
Tân Trạm nhảy dựng lên, nhanh chóng bịt miệng Lạc Việt Ban.
Con thú Thôn Thiên này tính tình nóng nảy, Lạc Việt Ban mà khiến nó phát cáu, nếu bị hút vào thì sẽ rất phiền phức.
“Hơn mười ngày không gặp hai người, xem ra đã mạnh hơn rất nhiều đấy”
Bước ra khỏi sơn cốc, Tân Trạm nhìn chằm chằm hai người rồi khế mỉm cười. Cảm thấy khí tức của họ mạnh hơn trước rất nhiều, điều này khiến anh khá ngạc nhiên “Haha, bọn tôi không thể ra vào mấy ngày.
nay, vì vậy trong sơn cốc bọn tôi đã luyện công pháp do những tiền bối để lại, chưa kể một số phương pháp thực sự rất ổn, Lạc Việt Ban và tôi cũng được lợi rất nhiều.” Diệp Thành cười nói.
Tân Trạm cũng gật gật đầu, bất kì tu sĩ nào có thể sống sót trong sơn cốc này đều có tu vi cao, nhưng đáng tiếc có một vài người chỉ có thể bỏ mạng ở đây.
Bọn họ suốt đời chỉ có thể khắc họa công pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/913058/chuong-944.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.