“Tôi có bảo là các người có thể đi rồi sao?”
Tân Trạm cười lạnh nói.
“Cậu không thể nuốt lời như vậy được”
Tào Phá Kiệt phần nộ nói.
“Không cần phải giữ chữ tín với hai người các anh” Tân Trạm khinh thường nói: “Cho dù tôi có không truy cứu chuyện của Nghê Phùng đi chăng nữa thì chuyện của Bồ Tùng Nhân phải tính thế nào đây? Không ngờ là mấy người lại chịu bỏ tiền mời Bồ Tùng Nhân tìm ra vị trí của tôi, có vẻ cũng tốn không ít linh thạch đấy nhỉ”
“Để tránh việc sau này các người lại đi tìm Bồ Tùng Nhân để tìm tôi thì tôi muốn thu số linh thạch này” Tân Trạm nói.
Sắc mặt hai người Phong Ngân Quang thay đổi ngay tắp lự, cả hai thầm chửi trong lòng Tân Trạm là đồ không biết xấu hổ.
Đã lừa mất Khí tỉnh thần lại còn muốn nuốt linh thạch của bọn họ nữa chứ: “Cho cậu đấy” Hai người lòng đau như cắt mà giao ra mấy chục viên linh thạch cho anh.
Tân Trạm gật đầu hài lòng, tuy là trước đó anh đã có được mấy trăm viên linh thạch là nhờ vào việc gom góp từ mấy ả của ba chiến thuyền lại với nhau, chứ ở thế giới này, linh thạch vẫn là thứ khá ít ỏi nên hai người này có được mấy chục viên linh thạch đã có thể coi là giàu có.
“Bây giờ thì hai người các anh có thể cút đi được rồi đấy”
Tân Trạm giơ chân lên, đá bay hai cái kẻ gai mắt này ra bên ngoài rồi nhẹ nhàng bước lên chim ưng rồi bay về phía Hạp Cốc.
“Hai chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/913026/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.