Chương trước
Chương sau
“Được, tôi đã hiểu rồi.” Tân Trạm lộ ra vẻ “quả nhiên là vậy”.
Anh đứng dậy, đi đến khoảng trống bên dưới cái chuông đồng.
“Thằng nhóc này đang định giờ trò bịp bợm gì đây? Không dùng dùi gõ chuông của Vấn Tông, chẳng lẽ cậu ta có cái dùi tốt hơn hả?”
Ở dưới khán đài, mọi người đều nhìn Tân Trạm tay không đi tới bên dưới chuông đồng, nhỏ giọng bànluận.
“Cũng không đúng, theo tôi ấy mà, đây là Tần Trạm đang tìm cớ cho sự thất bại của mình thôi. Suy cho cùng thì không lấy chuyện dùi gõ chuông, thì đến việc lỡ tay cũng đã có lý do rồi.” Có người cười lạnh nói.
“Nếu thật sự như thế thì ấn tượng của người này trong lòng tôi sẽ tụt dốc không phanh.” Có người lắc đầu đáp.
Mặc kệ là như thế nào thì hiện tại ánh mắt của tất cả mọi người trên quảng trường đều đang dừng trên người Tân Trạm.
Rất nhiều người đều lộ rõ sự tò mà, đoán xem Tân Trạm sẽ biểu hiện ra sao.
Hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn về phía chuông đồng, Tân Trạm đột nhiên bay lên.
Lúc ban đầu tốc độ bay của Tần Trạm cũng không nhanh, nhưng sau đó thì không ngừng tăng tốc, cuối cùng cơ thể đã hệt như một vệt sáng.
Không chần chờ hay do dự gì hết, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người trên quảng trường, trong tay Tân Trạm đột nhiên xuất hiện một cây búa sáng, âm một tiếng nên lên chiếc chuông đồng.
Một cú này của Tân Trạm vừa hạ xuống, không hề có hơi thở cuốn cuộn phỏng ra, cũng không có âm thanh kinh thiên động địa gì, thậm chí chiếc chuông đồng kia dường như cũng chẳng hề bị lay động.
Sau khi cây búa hạ xuống, Tân Trạm cũng chậm rãi hạ xuống đất, chấp hai tay sau lưng, đứng ở trên đài cao.
Cả quảng trường đều ồ hết cả lên, không ít người trừng lớn mắt, không thể tin nổi.
Đây là tình huống gì thế? Sau khi Tần Trạm hạ búa, thậm chí chuông đồng còn chẳng kêu lên tiếng nào?
Mặc dù Tần Trạm như thế là đúng theo dự đoán của mọi người, kinh mạch đứt đoạn rồi mà, nhưng dựa vào tu vi Cổ Luyện Thế Sĩ anh thế hiện lúc đánh nhau với Phong Vân Kinh cũng không thể nào có chuyện không đánh ra được tiếng nào thể này chứ?
“Cái này…” Trưởng lão Vấn Tông cũng hơi giật mình, ông ta đã dự đoán rất nhiều khả năng nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có tình huống thế này xuất hiện.
“Ha ha, một tên vô dụng!” Tào Phá Không cười ầm lên.
“Hừ, mất mặt quá, tao cũng cảm thấy nhục nhã vì đã vào bảng anh hùng cùng với mày đấy!” Phong Ngân Quang cũng cười lạnh.
Tần Trạm nhìn về phía hai người bọn chúng, tỏ rõ vẻ trào phúng.
“Sao lại gấp gáp không có chút nhẫn nại nào thế, đến vài giây cũng không thể chờ nổi sao? Hay là do thâm tâm các cậu quá hèn yếu, sợ tôi tạo ra được kì tích?”
Lời anh nói còn chưa dứt, sắc mặt Đổng Thiên Thành đã cứng lại, rồi đột nhiên nhìn về phía không trung.
Trưởng lão của Vấn Tông cũng cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn lên. Doong!
Trên chiếc chuông đồng, sau vài giây yên lặng, lúc này đã chậm rãi sáng lên một dấu hoa văn, rồi sau đó lại thêm một dấu nữa.
Trong nháy mắt đã có chín dấu hoa văn rồi.
Sắc mặt Tào Phá Không tái mét.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau vài giây ngừng lại ngắn ngủi, ánh sáng lại lần nữa rực lên, hoa văn thứ mười sáng lên.
Tần Trạm trở thành người thứ hai có thể làm sáng lên được mười dấu hoa văn của đại Thiên Kiêu Thịnh Hội năm nay.
Ảnh sáng tỏa ra, không ngừng chảy về phía trước, dấu hoa văn thứ mười một cũng sáng lên, rồi đến dấu hoa văn thứ mười hai, dấu hoa văn thứ mười bal Cả đại điện của Vấn Tông lúc này đều im phăng phắc, dường như vào giờ phút này, tất cả mọi người đều đã quên thở.
Mười ba dấu hoa văn chói mắt kia làm chấn động tất cả mọi người, chỉ trong chớp mắt đã biến bọn họ trở thành những bức tượng sáp đứng ngẩn tò te Từ khi Vấn Tông bắt đầu tổ chức đại Thiên Kiêu Thịnh Hội cho tới nay, chỉ có hai người có thể làm sáng lên được hơn mười ba dấu hoa văn, lần trước chính là ở cách đây cả trăm năm rồi.
Nói cách khác, Tần Trạm đã trở thành Thiên Kiều đầu tiên trong một trăm năm nay làm được điều này.
Hơn nữa, đây lại còn là một võ giả đến từ thế giới ngoài mà bọn họ cho rằng đã trở thành kẻ vô dụng không thể làm được gì nữa.
Xôn xao!
Ngay sau đó âm thanh ồn ào từ trong đại điện cứ vậy vang lên ầm âm, giống như đổ nước sôi vào dầu nóng vậy.
Mọi người đều vô cùng chấn động, bàn tán xôn xao. Khuôn mặt bọn họ đỏ lên, cực kỳ phấn khích. Chẳng nghi ngờ gì nữa, tất cả những gì hôm nay bọn họ thấy đều đã trở thành lịch sử, sẽ là câu chuyện không hề lỗi thời lưu truyền tới vài thập niên sau này.
Trên khán đài, gò má của hai vị Thánh Tử hai nhà Phong Tào đều đỏ bừng, giống như vừa bị vả cho một củ mạnh.
Bọn họ nói Tân Trạm là kẻ vô dụng, không xứng đứng trong bảng xếp hạng anh hùng cùng với bọn họ. Nhưng mười ba dầu hoa văn cực kì chơi mặt trên chuông đồng kia lại giống như đang lặng lẽ, tàn nhẫn chế giêu bọn họ, rốt cuộc ai mới là kẻ vô dụng, ai mới không xứng được xếp ngang hàng với ai?
Vẻ mặt Đổng Thiên Thành cũng đen kịt, vốn dĩ anh ta muốn đổi thứ tự là để làm bẽ mặt Tần Trạm, nhưng kết quả lại thành tặng cơ hội cho Tần Trạm nâng cao danh tiếng.
Anh ta muốn khiến Tần Trạm nhục nhã, cuối cùng lại biến thành bản thân nhục nhã.
“Hừ!” Anh ta hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo, trực tiếp rời đi. Đối mặt xinh đẹp của Chức Diệu chớp sáng liên tục, ảnh nhìn hướng về phía Tân Trạm cũng có gì đó khác thường.
“Chuyện này không bình thường, có vấn đề!” Tào Phá Không không cam lòng gầm lên: “Bọn tôi gõ chuông, chuông này đều vang lên sau đó mới hiện lên dấu hoa văn, còn cái tên này thì chỉ có dấu hoa văn, rõ ràng là làm trò gì gian dối rồi!”
Trưởng lão Vấn Tông cũng nhưởng mày, chuyện thể chưa từng xảy ra, ông ta cũng chẳng thể nào đoán nổi, theo bản năng ông ta chỉ có thể nhìn về phía Tân Trạm. Tân Trạm lạnh mặt nói: “Trước đó dường như tôi đã nói rồi, sao không thế chờ một lát chứ.”
“Các người nghe xem, tiếng chuông không phải đang vang lên đó sao?”
Tần Trạm chỉ lên trên đầu, lúc này chiếc chuông đồng lớn cũng bắt đầu phát ra tiếng vang đoong đoong du dương.
Âm thanh này khác với những âm thành trước đó, rất trầm, hơn nữa, tiếng còn phát ra không ngừng, hệt như tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, lên xuống nhấp nhô, tràn rộng xa xăm. Tất cả mọi người đều bị tiếng chuông này hấp dẫn, trong âm thanh rung động ấy còn ẩn chứa quy luật nào đó khiến người ta không tự chủ được mà say mê.
Ở nơi nào đó sâu trong Vấn Tông, Vấn Đạo tông chủ đang đùa nghịch hoa cỏ, đột nhiên, ông như cảm nhận được gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Tiếng chuông “mười ba”? Là ai?” Ánh mắt ông lộ ra tia sắc nhọn, nhìn về phía bóng tối.
“Đi tra thử xem, là vị Thiên Kiêu nào.”
“Bẩm tông chủ, là Tần Trạm.” Một lát sau, từ trong khoảng tối kia, có một bóng người chậm rãi mở miệng “Lại là Tân Trạm đó.” Vấn Đạo tông chủ nhíu mày: “Đi, mời Bồ Đạo Sĩ tới đây! Bỏ đi! Tự ta đi vậy!”
Bóng dáng Vấn Đạo tông chủ lỏe lên một cái, rồi nhanh chóng biển mat.
Trong đại điện, tiếng chuông kéo dài khoảng hơn mười phút rồi mới chầm chậm dừng lại.
Mọi người dẫn khôi phục lại từ dáng vẻ mê say, tất cả đều lộ ra vẻ mặt phức tạp khó nói thành lời.
“Đại Thiên Kiêu Thịnh Hội lần này, có trò hay để xem rồi đây!
“Tần Trạm không có linh khí mà có thể làm sáng được mười ba dấu hoa văn trên chuông đồng, nhưng mà đến lúc đầu tay đôi với người ta vẫn có thể cao ngạo như thế hay sao?”
“Tần Trạm và Đổng Thiên Thành, chắc là sẽ cửa ải khó nhăn nhất đại Thiên Kiêu Thịnh Hội năm nay rồi!”
Mọi người xôn xao bàn luận, bắt đầu tản đi dần dần.
Trên khán đài, Tần Trạm chậm rãi vươn tay, hơi thở vô hình trong chuông đồng rót vào trong cơ thể anh. “Hóa ra sức mạnh khởi nguồn của trời đất là như vậy đó sao?”
Tần Trạm nhằm hai mặt lại, cảm nhận được bên trong ý thức của mình có thêm hơi thở bản trong suốt, anh kéo ra một sợi hòa vào thân thức, lập tức cảm thấy suy nghĩ của bản thân trở nên thanh tỉnh vô cùng, giống như vào ngày nóng nực nhất được nhảy vào một suối nước thanh mát vậy.
Tỉnh táo sảng khoái, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều cực kì rõ rằng, vấn đề đang suy nghĩ bấy lâu chớp mắt đã có lời giải đáp.
“Hóa ra sức mạnh khởi nguồn của trời đất có thể giúp cho con người tìm được trung tâm của vấn đề, sức mạnh này thật sự là quá đáng quý rồi.
Tần Trạm thở dốc vì kinh ngạc, đóng lại dòng hơi thở này. Cái này có thể giúp bản thân anh đỡ tốn nhiều công sức phải lòng vòng tìm cách giải quyết vấn đề, cũng không thể tùy tiện lãng phí được.
“Đổng Thiên Thành kia có thể làm sáng lên mười một dấu hoa văn, vậy chắc là cũng Tế lấy được sức mạnh khởi nguồn của trời đất, chỉ là nhất định ít hơn mình nhiều. Nếu như lại có thêm cơ hội gõ chiếc chuông này, bạo phát linh khí thì… Tân Trạm thoáng cảm thấy đáng tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.