Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Tần Trạm chậm rãi thoát ra khỏi tiềm thức, anh cười nhạt.
Ảnh kiếm khí đã không còn, tảng đá lớn như ngọn núi này ở trong tay anh chỉ như một món đồ chơi.
Tân Trạm dùng sức ném lên, tảng đá lớn cứ thế bị anh ném đến giữa không trung.
Trong nháy mắt, cả hiện trường yên lặng như tờ.
Mọi người vô cùng sợ hãi, không thể tin nổi những gì trước mặt.
Thứ mà lúc trước không ai có thể nâng lên được, lúc này lại bị Trạm ném đi như ném một bao cát.
Chấp sự bất ngờ đến mức mồm, trong đầu nổ bùm một tiếng.
Chuyện này sao có thể.
Hắn ta biết, trong tảng đá này có kiếm ý do trưởng lão đưa vào, chỉ cần kiếm ý này còn tồn tại thì sẽ không có ai nâng tảng đá này lên được.
Bất chợt mọi người hoan hồ ầm ĩ, không ít võ sư nhìn về phía Tần Trạm, khuôn mặt họ đỏ lên, đầy vẻ sùng bái, thậm chí có người đã ướt vành måt.
“Giới võ thuật chúng ta không hề thua kém
“Đúng vậy, trong giới ẩn chứa người tài, chúng ta cùng có cường
Có người hét lớn lên, lời nói hùng hồn, khiến cho mọi người lại hò hét thêm lần nữa, trút hết mọi kiềm nén trước đó.
Ầm ầm!
Tảng đá ban nãy bị Tần Trạm vứt lên rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng thật lớn, như thể đồng thời phá nát sự giễu cợt trước đó. “Thấy không, người tài trong giới võ thuật của chúng tôi hoàn toàn có tư cách đến tiền cung, mau đưa số nhà cho ông đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-vi-dai-nhat/912946/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.